Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1181: Về Bắc Kinh. (1)
- Cha mẹ, con đã làm cơm xong rồi, cha mẹ rửa tay đi ăn cơm đi.
Trương Kỳ vừa đi từ bếp ra vừa nói vẫn còn mặc tạp dề.
- Được, sáng nay cha còn chưa ăn cơm bụng đã đói kêu rồi, trong phòng ngủ đã ngửi mùi thơm rồi.
Trương Quốc Bảo từ trong phòng đi ra vừa cười vừa nói.
- Mẹ, mẹ đừng ngồi trên salon nữa nhanh đến phòng ăn thôi.
Thấy Lưu Quế Hoa ngồi trên ghế không nhúc nhích, Trương Kỳ nói.
- Ăn cơm vội làm gì, con đến đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con.
Sắc mặt Lưu Quế Hoa âm trầm vẫy vẫy tay nói.
-
Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ai làm mẹ tức giận
sao?
Trương Kỳ hỏi.
- Mẹ hỏi con, quan hệ giữa con và Trương Vĩ rốt cuộc như thế nào?
Lưu Quế Hoa hỏi.
- Mẹ, mẹ có ý gì? Trương Kỳ biến sắc, có chút lo lắng hỏi.
Có ý gì?
Nghe Trương Kỳ hỏi xong Lưu Quế Hoa lấy áo lót kia ra, vỗ vỗ lên mặt bàn nói
Con nói xem đây là cái gì?
Đây là áo lót của con? Sao vậy.
Trương Kỳ đến gần nhìn thoáng qua nói.
Làm sao?
Lưu Quế Hoa hừ lạnh một tiếng sau đó đột nhiên quát lớn
- Áo ngực của con sao ở trong phòng ngủ của Trương Vĩ?
- Mę, con…
Nghe Lưu Quế Hoa hỏi Trương Kỳ lập tức sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, có chút bối rối nói
- Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ đến phòng khác lục lọi đồ đạc?
- Sao? Bây giờ là truy cứu mẹ lục đồ đạc sao? Mẹ hỏi con, quan hệ của con và Trương Vĩ là như thế nào?
- Có thể sau khi giặt đồ xong không cẩn thận nên để nhầm.
Thấy Lưu Quế Hoa tức giận như vậy Trương Kỳ nào dám công khai thừa nhận.
Con coi mẹ là đứa trẻ ba tuổi sao?
Lưu Quế Hoa giận dữ mắng, nói
- Có phải con ở cùng với Trương Vĩ không?
Con…
Lúc này Trương Kỳ cũng không biết nói thế nào, cũng không dám giải thích tiếp, bởi vì cô nói
thế nào cũng không chống lại được vật chứng kia.
Con không nói lời nào, chính là thừa nhận.
Lưu Quế Hoa nói.
- rồi.
Bà xã, đừng lớn tiếng như vậy làm cho sợ
Trương Quốc Bảo khuyên nhủ.
- Đi sang một bên, cái này không có phần của ông nói.
Mẹ, mẹ nói đúng là con và Trương Vĩ ở
- cùng.
- Kỳ Kỳ, làm sao con có thể ở cùng thẳng nhóc đó. Chỉ nhìn ngoài nó tốt, thật ra trong lòng toàn ý nghĩ xấu, căn bản không đáng tin.
Mẹ, mẹ sao lại nói Trương Vĩ như vậy.
Nghe Lưu Quế Hoa nói Trương Kỳ nói.
- Kỳ Kỳ, mẹ có thể không cố ý ghét nó mà là nhìn thôi. Mẹ đời này nhìn người rất chính xác. Trương Vĩ không phải ngọn đèn đã cạn dầu, không chừng có quan hệ với bao nhiều phụ nữ?
- Mẹ, mẹ đừng đoán mò, tình cảm của con là vấn đề của con, tự con sẽ giải quyết tốt.
Trương Kỳ nói nhỏ.
Khi đang nói câu này Trương Kỳ cũng có chút chột dạ, giống như Lưu Quế Hoa nói Trương Vĩ đúng là còn có những người phụ nữ khác, điểm này cô cũng biết.
Nói một cách khác, Trương Kỳ mới thật sự là người thứ ba kia.
- Bà xã, Đại Vì là người chúng ta nhìn nó lớn lên, tâm tính cũng không xấu, hơn nữa giờ đã có tiền đồ, tôi cảm thấy cùng với Kỳ Kỳ cũng không có gì không tốt ít nhất nửa đời sau không cần chịu khô.
Trương Quốc Bảo nói.
- Hừ, vậy cũng muốn Kỳ Kỳ sống với nó? Con khỉ này người bình thường không phải có thể đè ép được đấy.
- Mẹ, con cảm thấy hai người sống cùng Tương Kinh Như Tân, tôn trọng lẫn nhau là được rồi, không cần phải ai đè ép ai.
Trương Kỳ nói.
- Con hiểu gì, biết rõ cái gì một núi không thể có hai hổ không? Giữa vợ chồng nhất định phải có ràng buộc, làm sao cả đời đều Tương Kính Như Tân, thế tất có một bên mạnh hơn, một bên yếu hon.
- Mẹ, xem mẹ nói kia kết hôn giống như ở chiến tranh vậy.
- Nói một người không có tác dụng đầu Trương Vĩ giờ ở đâu gọi điện thoại bảo nó về gấp.