Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1186: Mở bán (1)
-Này, Dao Dao.
Trương Vĩ bấm nút nghe nói.
- Vừa rồi anh gọi điện cho em sao?
Lý Mông Dao hỏi.
Đúng, anh gọi cho em hai lần, sao em không
- nghe?
Trương Vĩ hỏi.
- Em vừa rồi đang ngâm người với cánh hoa, điện thoại lại để trong phòng ngủ, sao có thể nghe được.
Lý Mông Dao nói.
- Ngâm người với cánh hoa? Nghe không tồi, nếu không lần sau chúng ta cùng tắm
Trương Vĩ cười nói.
- Hừ, tại sao Em phải tắm với anh, anh có chuyện thì nói, nếu không có chuyện thì Em cúp máy.
Lý Mông Dao hừ một tiếng.
- Dao Dao, lần này anh từ Hương Cảng về mua cho em ít quà, ngày mai mang cho em nhé.
Trương Vĩ nói. – Quà gì, quá quý thì coi như xong.
- Đây chính là thứ anh đã tỉ mỉ chọn cho em, thấy em sẽ biết.
Trương Vĩ nói.
-
Được rồi vậy ngày mai gặp.
Lý Mông Dao gật đầu đáp.
- Đúng rồi Dao Dao, đêm mai có một người bạn tổ chức tiệc, anh muốn em đi cùng anh.
Bạn gì, em biết không?
Lý Mông Dao nghi ngờ nói.
- Có lẽ biết, người bạn đó là Phùng Thiên Tường, là Mộng Phi giới thiệu cho anh.
Hả, hóa ra là hắn.
Lý Mông Dao nhỏ giọng nói một câu hỏi
• Vậy có phải bây giờ tối không? – Sao thế, em cũng nhận được thư mời. Trương Vĩ hỏi. C
- Ừ, nhận được còn chưa quyết định có đi hay không.
- Vậy cùng đi chứ, đến lúc đó anh mang quà Hương Giang cho em.
- A, anh thật biết lợi dụng thời gian, tặng quà cho tôi cũng nhận tiện.
- Vậy nếu không như vậy trưa mai chúng ta cùng ăn cơm, buổi chiều anh dẫn em đi dạo phố
Trương Vĩ đề nghị.
- Được rồi, em chỉ đùa với anh thôi, anh vừa – mới từ Hương Giang về Bắc Kinh, có rất nhiều
công việc công ty cần giải quyết, không cần phải đi cùng em.
Lý Mông Dao rất dịu dàng nói.
- Được, buổi tối anh sẽ đến đón em, đợi hai ngày xong lại cùng em dạo phố.
- Ừ, được thời gian không còn sớm em cúp điện thoại đây.
Ngủ ngon.
Trương Vĩ nói xong cúp điện thoại.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Vĩ đã chạy đến tòa nhà văn phòng ở ốc đảo, vừa đến văn phòng không bao lây Trương Kỳ cũng gõ cửa, gương mặt xinh đẹp mang chút tiều tụy.
- Tổng giám đốc Trương, chuyện hôm qua quả thực không cố ý.
Trương Kỳ vẻ mặt áy náy khẽ khom người nói.
- Chuyện không liên quan đến cô lại đây ngồi đi.
Trương Vĩ đi đến trước bàn làm việc, tìm bàn tay bé nhỏ trắng nõn của Trương Kỳ ngồi xuống ghế salon.
- Tối qua anh nghỉ ngơi ở đâu?
Trương Kỳ ngồi xuống ghế salon để Trương Vĩ ôm lấy eo mình hỏi.
- Lần này anh đi Hương Giang tiện giúp bạn chút việc, họ tặng anh một căn phòng nhỏ.
Chào
- Ngày hôm qua anh đi rồi mẹ em lại nói cái gì sao?
- Mẹ em lui một bước nói chỉ cần cứ vậy kết hôn, trước hôn nhân không ký kết thỏa thuận đặc biệt gì, mẹ em có thể không can dự vào hôn sự của chúng ta.
Trương Kỳ nói.
- Kỳ Kỳ, anh đã nói rõ ràng, mặc kệ anh kết hôn với ai, đều ký thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản vợ chồng phải độc lập, lập trường này của anh tuyệt đối không thay đổi.
- Em có thể hiểu suy nghĩ của anh, cũng có thể hiểu lo lắng của anh. Trong lòng em cũng cảm thấy không thoải mái nếu như sau này chúng ta thật sự ly hôn, không phải em thật sự không có gì sao?
Trương Kỳ có chút khó khăn nói.
- Kỳ Kỳ, anh cảm thấy em nên tin tưởng cách làm của anh, mặc dù hai chúng ta thật sự ly hôn anh cũng sẽ cho em một số phí bồi thường, đảm bảo đời sau em không lo cơm áo.
- Em tin anh, nhưng mẹ em không tin, nếu
- cho chúng ta kết hôn.
Trương Kỳ khẽ lắc đầu nói.
Vậy thì cứ như thế này?
Trương Vĩ giang tay ra có chút bất đắc dĩ.
- Sao lại như hiện giờ ba mẹ em đã biết rồi, giữa hai chúng ta cũng không thể nào duy trì quan hệ như vậy.