Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1211: Đến thăm (1)

.Sáng sớm ánh mặt trời vừa xuất hiện, trong Trương phủ

tại phố nhỏ trong khu Vĩnh Yên Kinh Thành Trương Vĩ một

bộ đồ màu xám tro, đang tập – thể dục.

Bài quyền ngắn gọn, lưu loát là bảo vệ Tiểu Chung dạy cho Trương Vĩ đấy. Mấy ngày nay lúc rảnh rỗi Trương Vĩ có thời gian rèn luyện thân thể.

Qua mấy ngày học hiện giờ cũng ra dáng rồi.

- Reng reng…

Nhưng lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Trương Vĩ không khỏi nhướng mày có chút không hài lòng.

Chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ không thể không thở ra thu công đi đến trước bàn, cầm điện thoại lên xem xét thấy trên điện thoại là số điện thoại của Miêu Lộ.

- Cô nàng này chẳng lẽ yêu mếm mình sao, suốt ngày gọi điện thoại cho mình.

Trương Vĩ khẽ cười một tiếng lập tức từ chối.

Trương Vĩ dập điện thoại xong tiếp tục luyện quyền trong sân. Mấy ngày nay, Miêu Lộ một mực gọi điện thoại cho hắn nhưng đều bị Trương Vĩ dập máy.

- Khốn kiếp, lại cúp điện thoại của mình quả thực là đồ vô lại.

Miêu Lộ ngồi trong xe thể thao tức giận mắng.

Mấy ngày hôm trước Miêu Lộ liên hệ với Phùng Thiên Tường xong Phùng Thiên Tường nói nếu như muốn hợp tác với công ty Hoa Dương, cũng chỉ có thể tìm Trương Vĩ dể bàn Phùng Thiên Tường không trực tiếp bàn với cô.

Sau khi có tin tức, Miêu Lộ giống như bị người khác đùa giỡn vậy, cô cảm thấy tất cả đều là âm mưu của Trương Vĩ, cảm thấy Trương Vĩ đang cố ý trả thù mình.

Rồi sau đó Miêu Lộ vừa xúc động và giận dữ bấm điện thoại của Trương Vĩ, giọng nói chuyện đương nhiên không phải quá tốt, làm cho cuộc nói chuyện của hai người không có kết quả chấm dứt.

Từ đó về sau Miêu Lộ gọi điện thoại cho Trương Vĩ một lần nữa nhưng Trương Vĩ vân từ chối nghe. Miêu Lộ đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu, điều này làm cho Miêu Lộ rất tức giận.

Miêu Lộ thoáng tức giận trong lòng sau đó từ trên xe đi xuống. Bên ngoài rõ ràng là một con phố nhỏ mang phong cách cổ xưa, yên tĩnh, cách đó không xa là một Phủ đệ, trên tấm bảng trước cửa viết chữ Trương phủ.

Miêu Lộ bước đi uyển chuyện, đi đến trước cửa Trương phủ, vẻ mặt khinh thường nói

- Hừ, còn thật sự cho rằng ở trong nhà cấp bốn đã thành ẩn sĩ rồi sao.

- Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn tìm ai?

Miêu Lộ vừa bước lên bậc thang có một thanh niên vừa từ trong cửa bước ra hỏi.

- Đây là nhà của Trương Vĩ sao?

Miêu Lộ dừng bước hỏi.

- Đúng xin hỏi ngài có hẹn trước không?

Người thanh niên hỏi.

- Hẹn trước?

Nghe người thanh niên nói xong Miêu Lộ hơi mất tự nhiên mạnh miệng nói

- Tôi đương nhiên là có, là Trương Vĩ mời tôi

Trương Vĩ đến.

- Thật sao?

Người thanh niên có chút nghi ngờ nói

- Nhưng tôi không nhận được thông báo của tổng giám đốc Trương. Cho nên vẫn không thể để

ngài hi vọng ngài có thể hiểu.

- Cậu có ý gì, cậu thấy tôi giống người nói dối sao?

Miêu Lộ ưỡn ngực nói

- Tôi là khách quý tổng giám đốc các cậu mời đến, nhanh cho tôi vào đi.

- Nhưng, tôi thật sự không nghe tổng giám đốc Trương nói hôm nay có người đến thăm.

Chàng thanh niên lộ chút đề phòng nói.

- Vậy chắc chắn hắn quên chứ sao.

Miêu Lộ hất cẳm mạnh miệng.

- Vị tiểu thư, cô xem thế này được không? Tôi vào hỏi giúp cô một chút, nếu có thật sự là khách của tổng giám đốc Trương, tôi sẽ đích thân xin lỗi.

Người thanh niên nói.

- Cậu đi hỏi đi, tôi ở đây chờ.

Miêu Lộ nháy mắt một cái lộ ra tia giảo hoạt. – Tiểu thư, xin hỏi cô xưng hô thế nào?

Người thanh niên hỏi. – Tôi họ Lý, gọi tôi là Lý tiểu thư được rồi.

- Được rồi, ngài chờ một chút.

Chàng thanh niên gật đầu ý bảo sau đó lấy bộ đàm ra nói

- Đã biết.

Trong bộ đàm vang lên một giọng đàn ông.

Chàng thanh niên nói bộ đàm xong lập tức đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt tươi cười nhưng vẫn giữ đủ vẽ cảnh giác với Miêu Lộ.

- Hả… hắn cho mình là ai, chẳng lẽ lớn hơn cả người lớn lên ở thành phố sao.

Miêu Lộ lộ vẻ kinh ngạc thở dài nói.

Vốn Miêu Lộ chuẩn bị lúc người thanh niên này đi vào báo cáo thừa dịp chạy vào nhà Trương Vĩ, chỉ cần cô có thể gặp Trương Vĩ đối phương không thể không lưu tình đuổi cô ra chỉ tiếc người thanh niên không cho cô cơ hội này.

Miêu Lộ để tóc xõa ngang vai, mặc váy đỏ ngắn, để lộ cặp đùi, đi đôi giày màu đỏ, trông rất gợi cảm, thật không ngờ bị đãi ngộ như vậy.

- Đúng rồi, còn không biết anh gọi thế nào?

Miêu Lộ thở bình thường hơi nóng nảy hỏi người thanh niên bên cạnh.

- Cô gọi tôi là Tiểu Chu là được.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free