Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1217: Trợ lý tổng giám đốc. (1)
- Mấy người đều ra ngoài hết đi, ta còn có một 2 số chuyện muốn dặn riêng A Vĩ.
Trương Khôn Trung khoát tay áo nói.
- Được rồi, cha.
Tất cả mọi người trả lời sau đó ra khỏi phòng khách.
- Ông nội, ngài còn có chuyện gì muốn dặn dò?
Trương Vĩ hỏi.
- Sau khi cháu đến Mỹ, ta sẽ cử người ra sân bay đón cháu đến lúc đó sẽ có một người tên là Trương Gia An. Anh ta là người mà Trương gia chúng ta bồi dưỡng cháu có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Trương Khôn Trung nói.
- Cháu nhớ rồi.
Trương Vĩ nhẹ gật đầu nói.
- A Vĩ, lúc này đến Mỹ có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu như cháu muốn từ chối hiện giờ vẫn còn kịp.
Trương Khôn Trung đưa tay phải ra vỗ vỗ bả vai Trương Vĩ.
- Ông nội, ngài yên tâm, cháu có thể ứng phó.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Được, nhất định phải chú ý an toàn.
Trương Khôn Trung giọng nhấn mạnh.
- Cháu biết rồi.
Trương Vĩ khom người nói.
- Vậy cháu về nghỉ ngơi, sáng mai lên đường.
Trương Khôn Trung dặn dò.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Trương Vĩ chuẩn bị hành trang xong lại bị Trương Bình Hoa gọi đến phòng hơn nữa dặn dò hẳn một phen, lúc này mới đến biệt thự của Trương Khôn Trung ăn điểm tâm.
Trương Vĩ đến nhà ăn, trên bàn đã ngồi đông người, để cho Trương Vĩ cảm thấy ngoài ý muốn chính là trên bàn ăn còn có thêm Trương Trung Vân, đêm qua khi nói chuyện Trường Trung Vân chưa về Hương Giang.
- Chào buổi sáng ông nội.
Trương Vĩ chào Trương Khôn Trung.
- Ngồi ăn đi.
Trương Khôn Trung chỉ bàn ăn nói.
- Vâng.
Trương Vĩ cười nói.
- A Vì cháu chuẩn bị xong đồ đạc chưa?
Trương Khôn Trung quan tâm hỏi.
- Đã xong ạ, dùng cơm sáng với ngài xong cháu sẽ ra sân bay.
Trương Vĩ nói.
- Ừ, cháu vất vả rồi.
Trương Khôn Trung nhẹ nhàng gật đầu.
- Việc phải làm ạ.
- Ông nội.
Nhưng vào lúc này Trương Trung Vân lên tiếng nói
- Cha và Trung Nhạc xảy ra chuyện lớn như vậy ngài sao không cho cháu biết trước?
- Bây giờ không phải cháu đã về sao?
Trương Khôn Trung thản nhiên nói.
- Ông nội cháu muốn đến Mỹ.
Trương Trung Văn vẻ mặt kiên định nói.
- Chuyện này hôm qua đã bàn xong rồi, gia tộc quyết định cư Trương Vĩ đến Mỹ, cháu cứ trở về an tâm làm việc đi.
- Ông nội, cha và Trung Nhạc xảy ra chuyện lớn, cháu sao còn có tâm tư làm việc.
Trương Trung Vân đứng lên nhìn thoáng qua Trương Vĩ bên cạnh nói.
- Hơn, cháu cảm thấy so với trường vĩ cháu đi Mỹ thích hợp hơn. Cháu có kinh nghiệm học tập tại Mỹ, cũng có thể nói tiếng Anh lưu loát.
- Hừ, phiên dịch cũng thông thạo tiếng anh, đây chẳng phải là mỗi người họ đều có tư cách đi Mỹ sao?
Trương Khôn Trung hừ lạnh nói.
- Cả đời này ta không nói tiếng anh, còn không phải là sáng tạo ra sự nghiệp lớn như vậy sao?
- Cha, con cũng thấy Trung Vân đi Mỹ thích hợp, nếu như ngài lo lắng một mình nó đi, con có thể đi cùng nó đến Mỹ, như vậy sẽ càng ổn thỏa hơn một ít.
Phí Lệ đề nghị.
- Nói láo, con cho rằng ta hồ đồ rồi, còn nói hai người đi thỏa đáng hơn, sau này còn nói những lời không có trách nhiệm này thì cút ra ngoài cho ta.
Trương Khôn Trung vỗ bàn mắng.
- Cha, con…
Thấy Trương Khôn Trung thoáng cái tức giận Phí Lệ bị dọa cho run rẩy ngồi im không dám nói nhiều.
- Chị dâu, cha đã quyết định để A Vĩ đến Mỹ tất nhiên là có tính toán sâu xa, nếu như chị và Trung Vân cùng đi Mỹ, nhất định sẽ bị loạn, đến lúc đó sinh ra hiệu quả ngược lại.
Quang Vinh phu nhân chuyên giải.
- Ta chỉ là muốn tận mắt thấy Bình Sinh, muốn mau tìm được con mình mà thôi.
Phí Lệ nhỏ giọng nói.
cùng đi.
Trương Bình Hạ giải thích.