Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1282: Bất thường – Vệ lão gia, xin ngài đừng kích động. (1)
8 Trương Vĩ kéo cánh tay của Vệ Tử Phu một 1 chút, quay người về phía Trần Hán Vì nói:
- Thư ký Trần, do Vệ lão gia quá yêu con, mong ngài hiểu cho.
- Yêu con tha thiết tôi có thể hiểu, nhưng đổ oan cho người vô tội , như vậy có phần quá đáng rồi đấy.
- Thư ký Trần, ngài đừng tức giận, tôi thấy trong truyện này khả năng là có hiểu nhầm gì đó.
Trương Vĩ cười nói.
-
Hy vọng là như vậy đi.
Trần Hán Vì hừ lạnh một tiếng, nói.
- Vệ lão gia, hay là ngài ra ngoài nghỉ ngơi trước đi, để tôi một mình nói chuyện với thư ký
Trần.
Hừ.
lan
Sau khi tiễn Vệ Tử Phu dời đi, Trần Hán Vì thở phào một cái, tay chỉ vào số pha nói:
Trương tổng, mời cậu ngồi.
Cảm ơn.
Trương Vĩ gật đầu đáp, sau đó ngồi xuống ghế số pha.
Sau khi hai người ngồi xuống ghế sô pha, Trần Hán Vĩ quan sát Trương Vĩ một cái, hỏi:
- Trương tổng, cậu cũng cảm thấy việc Vệ Quỳnh Sơn mất tích, nhất định là có liên quan đến tôi sao?
Không, hoàn toàn ngược lại.
Trương Vĩ lắc đầu nhè nhẹ, cười nói:
Tôi biết chuyện này không liên quan gì đến
ngài.
Ủa, sao cậu lại biết.
Trần Hán Vì hoài nghi hỏi.
- Thuộc hạ của tôi đã điều tra được một chút manh mối rồi, chuyện này nhất định là ngài không biết.
Trương Vĩ nói.
nda
- Nếu đã như vậy thì tại sao cậu không đem các manh mối đó nói cho Vệ Tử Phu, như vậy ông ta sẽ không hoài nghi tôi nữa.
Trần Hán Vĩ nói.
- Tôi có manh mối, nhưng không có chứng cử xác thực, dù có cho Vệ lão gia biết, ông ta cũng chưa chắc sẽ tin, mà ngược lại có khả năng sẽ nghĩ tôi và ngài cùng một phe.
- Nói như vậy, thì cuối cùng tôi vẫn là kẻ mang tội danh rồi.
- Ngài yên tâm, chuyện này cứ giao cho tập đoàn Hồng Đỉnh chúng tôi tự giải quyết.
Vậy thì tốt.
Trần Hán Vĩ nói khe khẽ.
- Thư ký Trần, về việc khu biệt thự phía Tây, ngài cảm thấy thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Chuyện này tôi không quản lí, tôi làm sao biết được.
Trần Hán Vì lắc đầu nói.
- Thư ký Trần, chúng ta đều là những người ẽ ngay thẳng không nói điều mờ ám, người đằng sau 4 lưng ngài, không phải là muốn nhân cơ hội, để ngài 2 có thể điều tra ra thị trưởng Vinh hay sao?
- Vậy thì tôi đành theo luật mà làm thôi, sự thật là như vậy.
Trần Hán Vì nói.
- Thư ký Trần, thêm một người bạn là thêm một con đường, ngài hà tất phải như vậy?
- Ủa, vậy Trương tổng thử nói xem, chúng ta thế nào mới có thể trở thành bạn bè đây?
Trần Hán Vì nói một cách ám chỉ.
- Thư ký Trần, cuộc tranh giành trong giới chính trị ở Đại Lục, không phải ai phạm lỗi nhiều cũng nhất định là phải trừng phạt người đó, cái quan trọng hơn là cuộc cạnh tranh của thể lực chính trị, tôi nói đúng chứ?
- Vậy ý của Trương tổng là muốn tôi từ bỏ chuyện điều tra về sự cố tòa nhà vị đổ sao?
Trần Hán Vĩ nhíu mày hỏi.
- Đương nhiên là không phải, sự việc của khu biệt thự phía Tây đã không còn cách nào để thay đổi, danh tiếng của công ty An Thịnh cũng đã bị hủy hoại rồi, thế nhưng, tôi hy vọng chuyện này chỉ nên dừng lại ở đây thôi, ngài thấy thế nào?
Suy nghĩ của Trương Vĩ quả thật rất sáng suốt, thị trưởng Vinh và Vệ Quỳnh Sơn hợp tác đã lâu, những khu đất thổ cư được thu mua với giá thấp tuyệt đối không chỉ có khu biệt thự phía Tây, vì vậy Trương Vĩ không hy vọng Trần Hán Vi điều tra tới cùng, cũng có thể tránh việc tập đoàn Đinh Hằng phải chịu tổn thất to lớn hơn.
Nói cách khác, chỉ cần chuyện này giới hạn trong phạm vi khu biệt thự phía Tây, thì tập đoàn Hồng Đỉnh sẽ không phải nhúng tay vào, hơn nữa là cuộc đấu tranh giành lợi ích đại diện cho hai bên Trần Hán Vĩ và thị trưởng Vinh.
Đương nhiên, nếu như Trần Hán Vì không thể đáp ứng chuyện này, mà nhất định phải mở rộng phạm vi điều tra ra nữa, thì tập đoàn Hồng Đỉnh vì bảo vệ cho quyền lợi của mình rất có khả năng hợp tác với phe của thị trưởng Vinh, phía Trần Hán Vì sẽ bị yếu thế hơn.
- Trương tổng, đây có nghĩa là vứt bỏ thì quan trọng, giữ lại thì càng quan trọng hơn, nhưng thị trưởng Vinh liệu có nghĩ như cậu không?
Trần Hán Vì hỏi.
- Tôi chỉ là muốn bảo đảm cho lợi ích của tập đoàn Hồng Đỉnh càng nhiều càng tốt, còn về chuyện tòa nhà, có dính líu đến thị trưởng Vinh hay không, thì là chuyện giữa ngài và thị trưởng Vinh. và trò chơi của các nhân vật đứng sau lưng các ngài, không liên quan gì đến dân thường như tôi.
Trương Vĩ cười đáp.
- Trương tổng quả là tính toán rất tốt, lợi ích tập đoàn Hồng Đỉnh các người đã chiếm hết rồi, bây giờ sự thực bị phơi bày các người lại định chối
bo.
- Thư ký Trần, ngài nói vậy là nhầm rồi, nếu như không có đủ lợi ích, giữa ngài và thị trưởng Vinh lại sảy ra tranh đấu sao? Không cần biết là hai người ai sẽ thắng, những lợi ích mà một trong hai người nhận được có lẽ là không nhỏ hơn tập đoàn Hồng Đỉnh của chúng tôi.
- Cậu nói đúng, thêm một người bạn, chính xác là thêm một đối thủ.
Trần Hán Vĩ đáp.
- Ngài nghĩ như vậy thì tôi cũng không biết nói gì hơn cả, vậy tôi cũng nên cáo từ rồi.
Trương Vĩ đứng dậy, nói.
- Được, vậy tôi tiến cậu.
Trần Hán Vĩ ra hiệu bằng tay làm điệu mời, nói.