Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1284: Lô đất (1)
Trong một nông trang nhỏ ở gần bờ biển Trung 2 Quốc, tại phía Đông của nông trang có một ngôi
nhà ba tầng, chiếc cổng sắt trước sân của ngôi nhà 4 được khóa chặt, trong sân có hai tên độ con đang 2 đứng canh trước cửa, thỉnh thoảng lại cảnh giác
quan sát động tĩnh xung quanh.
Bên trong tầng hầm của ngôi nhà này, có hai bóng người đang động đậy, trong đó có một người chính là Vệ Quỳnh Sơn đang bị mất tích, chỉ thấy hắn ta đang cúi xuống một cái ghế đẩu viết cái gì đó.
Sau khi Trần Hùng bị giết chết không lâu, tin tức vụ bắt cóc lam truyền nhanh đến tại của cảnh sát, nên bọn bắt cóc liền chuyển Vệ Quỳnh Sơn đến nơi này, hơn thế nữa là bắt Vệ Quỳnh Sơn viết ra chứng cứ ông ta cấu kết với thị trưởng Vinh làm chuyện phạm pháp.
Vệ Quỳnh Sơn ban đầu không đồng ý phối hợp, nhưng khi nhìn thấy Trần Hùng bị giết chết, sau đó lại bị dọa nạt, rồi lại bị đánh cho một trận, Vệ
Quỳnh Sơn cũng dần dần bị dao động.
- Chứng cứ cấu kết giữa tôi và thị trưởng Vinh, đều đã được viết trên này, anh xem đi.
- Hừ, cái thứ này, tao nhìn không hiểu, tốt nhất là giao cho kẻ muốn nó đi.
-
Haiz…...
Sau khi nghe thấy lời của tên đội mũ trùm đầu, Vệ Quỳnh Sơn thở dài.
Trên tờ giấy đều là chứng cứ cấu kết giữa hắn ta và thị trưởng Vinh, và những cuộc giao dịch về tiền bạc, quyền lực, phút chốc đã rơi vào tay kẻ có dã tâm, thị trưởng Vnh và ông ta coi như xong, tập đoàn Hồng Đỉnh cũng sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn.
- Hừ, thở dài cái gì, chỉ cần ông thành thật phối hợp với chúng tôi, nói không chừng còn tha cho ông con đường sống.
Tên đội mũ trùm đầu cười nhẹ một tiếng, nói.
Sau khi nghe thấy lời của tên đội mũ trùm đầu nói, trong đầu của Vệ Quỳnh Sơn liền lóe lên một ý nghĩ, nói theo bản năng:
- Anh bạn, chỉ cần anh để tôi đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho anh.
- Ô, vậy ông thử nói xem, ông có thể cho tôi bao nhiêu tiền?
Tên đội mũ trùm thuận mồm hỏi.
- Tôi có thể đưa cho anh một trăm triệu, chỉ cần anh để tôi đi.
Vệ Quỳnh Sơn nghiến răng nghiến lợi, nói.
Phù..
Sau khi nghe thấy lời nói của Vệ Quỳnh Sơn nói, tên đội mũ trùm đầu thở hắt ra một hơi.
Sau khi nhìn thấy nét mặt của tên đội mũ trùm đầu, Vệ Quỳnh Sơn cảm thấy đối phương có chút dao động, nhân cơ hội lại khuyên lần nữa:
- Anh bạn, tôi biết anh là nhận lệnh người ta mà hành sự bắt cóc tôi, nhưng tiền người đó cho anh, nhiều hơn tôi sao?
- Ông đành lòng bỏ ra số tiền chuộc lớn như vậy sao?
Tên đội mũ trùm đầu hỏi.
- Anh bạn, nếu anh đã có thể bắt cóc được tối, có lẽ cũng biết thân phận của tôi rồi chứ, một trăm triệu nhân dân tệ tôi có thể chi đủ.
Vệ Quỳnh Sơn nói.
Tên đội mũ trùm đầu nói nhè nhe.
Được.
Anh bạn, xin anh chờ cho một lát.
- Còn chuyện gì nữa, anh có thể đừng giao cho đối phương thứ mà tôi vừa viết có được không? Tôi đồng ý chi thêm cho anh năm mươi triệu nữa, anh thấy thế nào?
Vệ Quỳnh Sơn nói với vẻ mặt mong chờ.
Tôi sẽ suy nghĩ, ông đợi đi.
Tên đội mũ trùm đầu đáp lại, sau đó đi ra khỏi tầng hầm.
Sau khi tên đội mũ trùm đầu dời đi, Vệ Quỳnh Sơn thở phào một hơi, cuối cùng cũng nhìn thấy tia hy vọng sống tiếp, hắn biết ma lực của đồng tiến lớn đến thế nào, cũng tin bọn bắt cóc sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Trong phòng khách của một tòa biệt thự tại Thượng Hải, ba người Vệ Tử Phu, Vệ Khang và Mạc Dung Huyên đang ngồi trên sô pha, trên nét mặt đều tỏ ra vô cùng lo lắng, nhỏ giọng bàn luận chuyện của Vệ Quỳnh Sơn.
- Ông nội, nơi ở của ba con, hiện giờ đã tìm thấy chưa?
Vệ Khang hỏi.
Tạm thời vẫn chưa có đầu mối gì.
Vệ Tử Phu lắc đầu thở dài, nói.
- Ông nội à, ông không phải là đi gặp Trần Hán Vì rồi sao? Bên phía ông ta nói thế nào ạ, có phải là có liên quan đến việc chú Vệ bị bắt cóc không?
Mạc Dung Huyên nghi ngờ hỏi.
- Hắn ta không chịu thừa nhận là có liên quan, có phát hiện ra manh mối nào có giá trị
không.
- Ông nội, ông nói chuyện với Trần Hán Vĩ thế nào? Nói những gì ạ?
- Ta nổi khùng với Trần Hán Vì, là Trương Vĩ trực tiếp nói chuyện với hắn ta.
Vệ Tử Phu nói.
Trương Vĩ nói chuyện? Hắn nói những cái
gì?
Mạc Dung Huyên hỏi.
- Ta giờ đây ở ngoài sáng, tên tiểu tử đó thì ở trong tối.
Vệ Tử Phu hừ lạnh một tiếng đáp.
- Ông nội à, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, ba rốt cuộc là mất tích ở Hồng Kông, hay là ông nội hãy mau đến Hồng Kông đi, ở bên phía Thượng Hải này đã có cháu lo là được rồi.
Vệ Khang nói, lòng có chút lo lắng.
Cháu ở đây có được không?
Vệ Tử Phu nghiêm túc hỏi.
- Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ cách hỏi thăm tin tức của ba, hai nữa là giữ liên hệ với bên phía thị trưởng Vinh.
Vệ Khang nói.
- Người của thị trưởng Vinh đã bị giết rồi, ông ta giờ này có lẽ đang vô cùng tức giận, đoán chừng cũng sẽ tra ra thân phận của những người đó, cháu liên hệ với hắn ta nhiều một chút cũng phải.