Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1328: Báo cáo (1)
Sau phút chốc, Trần Anh Hùng đã bước vào bên 7 trong căn phòng của khách sạn, nhìn thấy hai a người Trương Vĩ và Lý Mông Dao, khuôn mặt có – chút ngạc nhiên, mặc dù rất tò mò về thân phận của
Lý Mông Dao, nhưng cũng không dám hỏi bừa.
- Trương tổng.
Trần Anh Hùng bước đến bên chiếc sô pha, cúi người xuống gọi.
- Trân tổng đến rồi, ông ngồi đi.
Trương Vĩ đưa tay làm điệu mời, sau đó liền chi vào Lý Mông Dao đang ngồi bên cạnh nói:
- Đây là vợ tương lai của tôi Lý Mông Dao.
- Lí tiểu thư, chào cô, rất vinh hạnh được gặp
CÔ
Trần Anh Hùng vội vàng củi người chào.
- Trân tổng chào ông.
Lý Mông Dao gật đầu cười, đáp.
- Trận tổng, việc chuyển nhượng lô đất thế nào rồi, bàn bạc với các công ty có ý định mua ổn thỏa chưa?
Trương Vĩ hỏi.
- Chủ tịch, mấy lô đất đều có công ty đang đàm phán, đều đã đạt được theo mục tiêu cơ bản.
Trần Anh Hùng thành thật nói.
- Vậy thì tốt.
Trương Vĩ thuận mồm đáp, rồi lại quan tâm
hỏi:
- Trong quá trình đàm phán, có gặp phiền phức gì không, hoặc là tình hình các cấp cao đoàn thể có ai có hỏi han gì ông không?
- Điều này….......
Nghe Trương Vĩ hỏi xongm Trần Anh Hùng do dự chốc lát, rồi nói cho có lệ:
- Không có, tất cả đều rất thuận lợi.
Lí do Trần Anh Hùng không nói chuyện của Phí Văn ram là vì không biết sắp xếp của Đặng Thành Quân có thật sự là nhận lệnh chỉ thị của Trương Vĩ hay không, nếu như việc giúp đỡ Phí Văn là đích thân Trương Vĩ chỉ thị, thì hắn chính là đang vạch trần việc của Phí Văn, có thể sẽ khiến cho Trương Vĩ thấy xấu hổ.
Giả sử, bộ trưởng bộ giáo dục để cho hiệu trưởng sắp xếp cho con cháu của thị trưởng thành phố vào học, có thể nó không phải là ý của thị trưởng, thế nhưng, hiệu trưởng tuyệt đối không thể không sắp xếp , càng không thể nhắc đến chuyện này trước mặt thị trường.
Nếu không thì, bất luận là thị trường hay bộ trưởng bộ giáo dục cũng đều không hài lòng với vị hiệu trưởng này, và vị hiệu trưởng đó chỉ còn cách nghỉ hưu sớm về dưỡng lão thôi, không có người nào muốn dùng người mà không biết xem xét như vậy.
Trương Vĩ
- Trần tông, ông thật sự là không gặp phiền 7 phức gì chứ, thật là không có ai hỏi han ông sao, 8 hay là ông không dám đắc tội với người đó.
Sau khi nghe thấy câu nói của Trương Vĩ, Trà Anh Hùng cảm thấy việc giúp đỡ Phí Văn, có lẽ không phải là chủ ý của Trương Vĩ, nếu không thì Trương Vĩ không thể nào lại hỏi đến cùng như
vậy được.
- Trương tổng, tôi…........
Trần Anh Hùng do dự không quyết, ngập ngừng nói.
- Có chuyện gì nói đi, dù sao trong này cũng không có người ngoài.
Trương Vĩ nói.
- Trương tông, Đặng Tổng hai ngày trước có đến tìm tôi, còn nhắc với tôi chuyện của vị Phí Văn tiên sinh..
- Đặng Thành Quân, để ông giúp Phí Văn lấy được lô đất sao?
- Hèm…........
Trần Anh Hùng ho khan một cái, cũng giống với việc đồng tình với Trương Vĩ, rồi lại giống như đang hằng giọng.
- Trân tổng, hủy bỏ tư cách thu mua lô đất của Phí Văn, công ty An Thịnh không cần hợp tác với ông ta nữa.
Trương Vĩ thản nhiên nói.
- Chủ tịch, tỏi.
Sau khi nghe thấy lời của Trương Vĩ, bộ dạng Trần Anh Hùng lo lắng, vì sợ bản thân sẽ bị dính líu.
- Chuyện này không phải là chủ ý của tôi, hơn nữa, từ sau khi tôi đến Thượng Hải, Đăng Thành Quân cũng không chủ động đến hỏi han tôi, e là việc Đặng Thành Quân giúp Phí Văn, ắt hẳn không phải là điều tốt lành gì.
Trương Vĩ lạnh giọng nói.
- Hã, vậy tôi không phải xuýt chút nữa đã báo hại ngài rồi sao.
Trần Anh Hùng ngạc nhiên nói.
- Ông biết là tốt, lần này tôi tha cho ông, việc chuyển nhượng lô đất nhất định phải bình đẳng công bằng, nếu như còn xuất hiện chuyện như thế này, đến lúc đó tôi sẽ phạt gấp đôi.
- Trương tổng, tôi biết rồi. Trần Anh Hùng toát mồ hôi, nói.