Phòng Thuật (Dịch) - Chương 135: Khách không mời mà đến (1)
200.000 NDT cũng không phải là một số nhỏ, đựng trong túi giấy cũng nặng trĩu, Trương Vĩ cầm tiền giơ lên rồi cáo biệt Lý Tình, đồng thời cũng đồng ý năm nay nhất định sẽ đi họp lớp, sau đó mới rời khỏi quầy.
Thấy Trương Vĩ lấy được tiền mặt, Trương Tùng hấp tấp chạy đến, một bên nghiêng đầu dò xét túi giấy, một bên không chờ đợi được mà hỏi:
- Anh, thế nào rồi, anh thật sự lấy 200.000 NDT à.
- Đã lấy rồi, em ra trước kêu taxi, một lát chúng ta lên xe về.
Trương Vĩ cũng không muốn cầm hơn 200.00 NDT đi ngoài đường, phân phó một tiếng nói.
Trương Tùng thấy trên đỉnh túi giấy có dấu giấy bạc từng xấp màu đỏ, tim không ngừng nhảy nhót « đùng đùng đùng ». Hắn cả đời chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, nuốt nước bọt, lầm bầm thầm nói:
- Hơn 200.000 NDT, mình làm cả đời cũng không có được.
- Ài, anh nói chuyện, em nghe không nghe thấy à!
Trương Vĩ thấy đệ đệ cúi đầu, thất thần, nhìn túi giấy chằm chằm, không tự chủ được, thuận tay vỗ trên ót hắn một cái, thúc giục:
- Đừng nhìn nữa, chờ đến nhà, anh cho em ôm mà ngủ.
- Được, em đi đây.
Bị Trương Vĩ giơ tay đánh thức, ánh mắt Trương Tùng liền thu lại, nhanh chóng lên tiếng, chạy ra bên ngoài ngân hàng.
- Tiểu tử này, cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, vẫn còn bộ dạng hấp tấp như vậy.
Thấy bóng lưng Trương Tùng đi ra ngoài, Trương Vĩ lắc đầu thở dài.
Một lúc sau Trương Tùng quay lại, đứng phía trước, miệng thở hào hển nói:
- Anh, taxi đã tìm xong rồi, ngay trước ngân hàng đấy?
Trương Vĩ là người làm việc rất kỹ càng, hai ngày trước hắn vừa đọc được một tin, có một người đàn ông trung niên lấy từ ngân hàng ra 20.000 NDT, chưa ra khỏi ngân hàng đã bị theo dõi, sau đó bị đâm hai nhát, rồi cướp tiền đi, nên có thế tưởng tượng được đám trộm cướp kia to gan đến cỡ nào.
Trương Vĩ hiện tại cầm 200.000 NDT, nên phải cẩn thận một chút, từ ngân hàng nhìn ra xung quanh, không phát hiện người nào khả nghi, trước cửa ngân hàng còn có hai nhân viên bảo an thay phiên trực, nên mới yên tâm ra khỏi ngân hàng, bước lên taxi.
Trương Vĩ sau khi lên taxi, mới hoàn toàn yên tâm, đem túi tiền đưa đến ngực Trương Tùng.
- Được rồi, em rất muốn xem phải không? Anh cho em xem này.
- Anh, xem anh nói, em như vậy lúc nào chứ!
Trương Tùng ngượng ngùng nở nụ cười, ngoài miệng tuy tranh luận, nhưng hai con mắt lại nhìn chằm chằm túi tiền, không nháy một cái.
- Bác tài, đến khu thí nghiệm tường học Gia Chúc Lâu.
Trương Vĩ từ kính chiếu hậu nhìn tài xế một chút, người này hơn 30 tuổi, hình thế hơi mập, nhưng dáng vẻ lại đàng hoàng, thật thà.
- Thời điểm này, tôi nghĩ đoạn đường kia có lẽ đang kẹt xe? Không dễ đi đâu!
Người tài xế nghiêng đầu lại, có chút khó khăn nói.
- Không sao, làm trễ nãi thời gian của anh, chúng tôi sẽ trả thêm tiền.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Cái này thật ra cũng không cần phải như vậy, tôi là taxi chính hãng, không thế làm như vậy được.
Tài xế chỉ lên đồng hồ tính tiền, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
- Vậy anh vòng qua Đông Thành đi! Đoạn đường đó cũng tương đối dễ đi.
Trương Vĩ mặc dù không nhìn tài xế, nhưng làm nghề môi giới bất động sản một thời gian, đối với một ít chuyện đời sớm đã hiểu rõ, một câu liền vạch trần ý nghĩ của tài xế.
- Được, nghe theo lời cậu vậy.
Tài xế gật gật đầu, mục đích của hắn đơn giản là muốn đi vòng, vừa có thế tiết kiệm thời gian, lại có thế kiếm nhiều tiền một chút , có thế nói là nhất cử lưỡng tiện, lúc này thấy Trương Vĩ chủ động nói, đương nhiên cũng hết sức cao hứng liền đồng ý.
Bởi vì taxi đi vòng đoạn đường khác nên không bị kẹt xe, dọc đường đi taxi di chuyển thông suốt, chỉ chốc lát liền trở về tiểu khu của Trương Vĩ, vì lý do an toàn nên Trương Vĩ cố ý muốn tài xế lái vào bên trong tiểu khu, đối diện cửa xe chính là hiên nhà Trương Vĩ.
Trương Vĩ nhanh chóng thanh toán tiền taxi, hai anh em bước xuống xe, Trương Vĩ vừa đi về phía trước hai bước, lại phát hiện Trương Tùng không chỉ không đi cùng mình, lại còn đưa mắt nhìn chỗ khác, không khỏi hồ nghi nói:
- Em nhìn cái gì vậy, còn không mau vô nhà, anh nghĩ ba mẹ cũng đã về rồi.
- Anh, ba mẹ về nhà chưa em cũng không biết, nhưng hình như chúng ta có khách không mời mà đến.
Trương Tùng cong miệng, nói ra.
- Cái gì mà khách không mời mà đến, em làm sao biết được?
Trương Vĩ hỏi.
- Anh nhìn cái xe màu đen có rèm che kia không phải là có người đến sao?
Trương Tùng nhìn xe ô tô bên cạnh chép miệng, nói.
- K o438.
Trương Vĩ nhìn bảng số xe, nhíu mày, nói:
- Xe này không phải rất quen sao? Hình như là xe của nhị thẩm.