Phòng Thuật (Dịch) - Chương 148: Dương Quang
Trương Vĩ sau khi thấy người trước mặt, nụ cười trên mặt lập tức ngưng lại, khóe miệng không khỏi hạ xuống. Hắn đợi hơn một giờ đồng hồ, tự mình chạy ra mở cửa, không nghĩ lại gặp tình huống như vậy.
Trương Vĩ sau khi mở cửa, đứng trước cửa không phải là đối tượng hẹn hò của hắn, mà là người cùng lớn lên với Trương Vĩ, chính là Dương Quang con trai của Hàn Di. Trương Vĩ nhìn người trước mặt không khỏi có chút kích động, nhưng dù sao đây cũng là nhà Dương Quang, Trương Vĩ cũng không có lý do gì không cho hắn vào.
- Đại Vĩ, tiểu tử ngươi nhiệt tình như vậy à, còn cố ý đến mở cửa cho tôi.
Nam nhân đứng ngoài cửa, cười hắc hắc nói.
Dương Quang so về tuổi tác lớn hơn Trương Vĩ, thân hình hơi mập, vóc dáng bậc trung, tính tình sáng sủa, lại mang khuôn mặt con nít, nên rất dễ cùng người khác làm thân.
- Mấy tháng không gặp, anh hình như mập hơn?
Trương Vĩ nửa thật nửa đùa, nửa đả kích đối phương.
- Không có cậu tôi không có nghị lực giảm cân, hơn nữa tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, lại có cảm giác an toàn, thân hình này của tôi càng khiến người khác yêu mến hơn.
Dương Quang đưa ngón cái cùng ngón trỏ ra, đặt hình chữ V dưới cằm mình, tự tin nói.
- Chỉ mong như vậy.
Nghe được lời nói của Dương Quang, Trương Vĩ vô cùng hâm mộ sự lạc quan của hắn, nhún bả vai, nói.
- Đúng rồi, cậu gặp mặt thế nào rồi?
Dương Quang đi vào trong nhà, lắc lắc cái đầu hỏi dò xét.
- Khụ… Hàn Di không phải nói anh hôm nay đi làm sao? Sao lại về lúc này.
Trương Vĩ nghi vấn nói.
- Ồ, không trả lời câu hỏi của tôi, lại còn chuyển đề tài, chẳng lẽ… Người ta không xem trọng cậu?
Dương Quang chớp chớp mắt, gương mặt bát quái nói.
- Tiểu tử ngươi không đi làm, vừa vào cửa liền nói hươu nói vượn, nhà gái người ta còn chưa đến, đừng có nói những chuyện không hay được không?
Hàn Di từ ghế salon đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Quang, kéo cánh tay của hắn, khiển trách.
- Tôi vừa rồi nói giỡn sao? Mẹ là một bà mối cao cấp, làm mối đối tượng lại là Trương Vĩ đẹp trai, làm sao có thế thành một đội được chứ?
Dương Quang ôm bả vai Trương Vĩ, nói cợt nhả.
Dương Quang về khiến cho bầu không khí dễ chịu một chút, Trương Vĩ với hắn cũng đã mấy tháng không gặp, đương nhiên cũng muốn hỏi hắn hiện tại thế nào, mới biết hắn hiện tại làm việc trong một tiệm ô tô 4s, còn Trương Vĩ cũng muốn mua một chiếc xe hơi, đương nhiên sẽ hỏi vấn đề này nhiều hơn rồi.
Còn Lý Tuệ Lan cùng Hàn Di hai người cũng không nhàn rỗi, bọn họ trò chuyện với nhau về nhà gái, nghe Hàn Di nói chuyện với Lý Tuệ Lan, Trương Vĩ cũng biết tình hình hiện tại của Đàm Tĩnh Nhã, Đàm Tĩnh Nhã là nghiên cứu sinh trong một trường đại học ở Bắc Kinh, phó chủ tịch hội sinh viên, còn vinh dự trở thành hoa khôi của trường đại học, cũng có thế coi là một nhân vật có tiếng ở Bắc Kinh.
Gia đình Đàm Tĩnh Nhã điều kiện cũng không tệ, mẹ là phó cục trưởng bộ giáo dục, nghe nói còn có thế tiến xa hơn, cha là một doanh nhân thành công, tự mình mở một công ty hơn chục triệu.
Cho nên, lấy tình huống hiện tại của hai người ra xem, Đàm Tĩnh Nhã luận về dung mạo, điều kiện, bằng cấp, tương lai so với Trương Vĩ đều tốt hơn, khách quan mà nói sự gặp mặt của hai người, là Trương Vĩ tự mình leo cao.
- reng reng reng…
20 phút sau, vang lên một tiếng chuông cửa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- A… hình như đối tượng của cậu đến rồi, còn không nhanh đi mở cửa.
Dương Quang nghe tiếng chuông cửa, liền đẩy Trương Vĩ một cái, nói.
- Vẫn là anh nên đi, nói không chừng công ty phát hiện anh trốn việc, cố ý đến đây bắt anh đấy?
Trương Vĩ trêu ghẹo nói, vừa rồi đã làm náo loạn một lần, hắn cũng không muốn lần nữa bêu xấu.
- Tôi đi cho.
Hàn Di đưa tay ném hạt dưa vào khung bên trong, đứng dậy, kéo quần áo, hướng về cửa đi.
Ba người Trương Vĩ chăm chú nhìn, Hàn Di ra mở cửa sắt, thấy trước cửa là một người phụ nữ, lập tức nở nụ cười, nói vui vẻ:
- Đàm Tiểu Mai, cô cuối cùng cũng đến rồi, nếu như không đến, tôi cũng đến nhà tìm cô.
Trong lúc nói chuyện, bốn người nhìn người phụ nữ mới đến, trên người đeo một bộ trang sức trang nhã, toàn thân mặc một bộ sườn xám, vóc người cao gầy, cử chỉ ưu nhã, dáng điệu có phần thướt tha.
Nghe mẹ của nhà gái đến, Trương Vĩ, Dương Quang hai người đứng dậy, còn Lý Tuệ Lan trực tiếp ra nghênh đón, cười nói:
- Đàm hiệu trưởng, từ khi cô công tác ở bộ giáo dục, chúng ta lâu rồi mới gặp lại.
- Không phải chứ? Sau này có thế thường xuyên gặp mặt rồi.
Đàm Tiểu Mai sau khi thấy Lý Tuệ Lan, liền cầm hai tay Lý Tuệ Lan, vô cùng nhiệt tình nói.
Hai bên đang nói chuyện, Hàn Di nhìn ra ngoài cửa, có chút kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Mai, sao chỉ có mình cô đến! Con gái cô đâu?
- A ôi, nhắc đến chuyện này thật ngại quá, nha đầu chết tiệt kia nói hôm nay trở về, kết quả trường học sáng nay lại có chuyện gấp, nên lùi thời gian nghỉ phép, hại tôi đợi nó nửa tiếng ở trạm xe, sau khi nghe nó gọi điện thoại, tôi liền mắng nó một trận.
Đàm Tiểu Mai thở dài một hơi, gương mặt áy náy nói.
Sau khi nghe lời nói của Đàm Tiểu Mai, Trương Vĩ thiếu chút nữa không thế nhịn được, không nghĩ đến bản thân mình đợi trái đợi phải, bây giờ kết quả lại như vậy, trên mặt mặc dù không có lộ ra vẻ khác thường, nhưng trong lòng vô cùng tức giận.
- Ah… Không sao, lần này không được, thì để lần sau.
Lý Tuệ Lan vẻ lúng túng trên mặt nhoáng cái đã biến mất, miễn cưỡng cười nói.
- Nếu Tĩnh Nhã có chuyện, cũng chỉ có thế chờ đến lần sau cho chúng nó gặp mặt.
Hàn Di trên mặt cũng cứng lại, lấy tư cách là người giới thiệu trung gian, nhưng mọi chuyện hiện tại lại trở nên như vậy, so với hai bên càng lúng túng hơn.
- Cậu là Trương Vĩ đúng không?
Đàm Tiểu Mai thấy Dương Quang, cũng không để ý đến, xoay người nhìn Trương Vĩ thân thiết cất tiếng hỏi.
- A vâng cô khỏe chứ, cháu là Trương Vĩ.
Trương Vĩ gật đầu cười nói.
- Thật là rất ngại quá, bởi vì con gái cô có chuyện gấp, khiến cho cháu chờ lâu như vậy, cô thay nó xin lỗi cháu, hi vọng cháu có thế tha lỗi cho nó.
Đàm Tiểu Mai nhìn Trương Vĩ, gương mặt thành khẩn nói.
Ngay lúc Đàm Tiểu Mai nói chuyện, Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bà ta, đồng tử Trương Vĩ co rụt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, thấy trong mắt Đàm Tiểu Mai xuất hiện một loạt chữ màu vàng, viết:
- Con gái tôi sở dĩ không đến, cũng không phải vì có chuyện gấp, mà là cảm thấy cậu, không phải mẫu người nó muốn tìm, cho nên mới không đến.
Trương Vĩ sau khi nhìn thấu ý nghĩ của Đàm Tiểu Mai, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng Đàm Tiểu Mai là trưởng bối lại hướng đến Trương Vĩ nói xin lỗi, hơn nữa còn tìm ra lý do thỏa đáng như vậy, Trương Vĩ cũng không tiện phát tiết.
Đàm Tĩnh Nhã không đến nguyên nhân thật sự chỉ có mình Trương Vĩ biết, nếu như hắn không biết kiềm chế mà nổi giận, dù có lý do cũng sẽ trở thành quá đáng, còn bị người ngoài chỉ trích là không có phong độ, không biết tiết chế.
- A vâng, không có việc gì đâu, sau này còn có cơ hội mà.
Trương Vĩ trên mặt nở một nụ cười, không hề khúc mắc nói, ý nghĩ thật trong lòng, cũng không thế nói ra liền thay bằng mấy lời này.