Phòng Thuật (Dịch) - Chương 205: Đại minh tinh
Trương Vĩ tuy buổi sáng đã thực hiện được một hợp đồng thuê nhà, nhưng cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi, bởi vì buổi tối còn phải dẫn Trần Tư Tuyền đi xem nhà, xế chiều lại phải đến xem lại phòng nguyên kia một lần, giúp đỡ khách hàng cùng chủ sở hữu nói chuyện với nhau, sau khi xong mọi việc cũng đã hơn bảy giờ tối.
Trương Vĩ vốn hẹn gặp mặt lúc 8h tối, hai bên chọn địa điểm gặp mặt là một khách sạn lớn, đây cũng là một nhà hàng hạng sang, Trương Vĩ mặc dù chưa bao giờ ăn cơm ở đây, nhưng giá cả ở đây khá cao cũng là do tiêu chí kiến trúc bên trong, từ lúc chạy địa bàn, địa điểm này hắn cũng đã mò ra.
Từ tiểu khu Nhã Uyển đến đại khách sạn Danh Môn nếu đi bộ đoán chừng phải gần ba mươi phút, Trương Vĩ vì muốn tiết kiệm thời gian nên trực tiếp lái xe đi, ô tô sau khi rời khỏi tiểu khu Nhã Uyển đạp hai chân ga liền đến, cũng chỉ mất vài phút đồng hồ.
Đại khách sạn Danh Môn nằm ở quóc lộ nhìn thoáng qua có hai quầng sáng giao nhau, bốn phía đường cũng thông suốt, lượng người đi rất nhiều, kiểu kiến trúc ở đây theo phong cách phương đông, mộc mạc nhưng lại không mất thanh lịch, đứng trước cửa là bốn cô gái mặc áo sườn xám tiếp đón.
Nhà hàng này có kiến trúc tiêu biểu trong khu vực, không chỉ có giao thông thuận tiện mà còn rất dễ tìm, nhiều lúc Trương Vĩ hẹn gặp mặt gần đây, nên đối với đại khách sạn này cũng có chút hiểu biết.
Món ăn ở khách sạn này là sự kết hợp văn hóa nấu nướng của Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản, sử dụng nguyên vật liệu từ thiên nhiên cả trong lẫn ngoài nước, hơn nữa bên trong còn có phòng dành cho khách vip, đi ăn cơm cũng có thế đảm bảo bí mật, nên bất luận là thức ăn hay hoàn cảnh cũng đều vô cùng ưu việt.
Trương Vĩ đến nhà hàng đậu xe theo sự chỉ dẫn của nhân viên bảo an, sau đó mới hướng đến cửa lớn đi vào khách sạn, trước kia hắn mặc dù hẹn khách hàng nhưng cũng chỉ ở bên ngoài, thật sự chưa bao giờ vào trong khách sạn này.
Trương Vĩ vừa bước lên bậc thang trải thảm đỏ, bốn cô gái mặc sườn xám kia, hơi khom người nhìn Trương Vĩ, ngậm cười nói:
- Hoan nghênh quang lâm.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua bốn cô gái đón khách, tướng mạo cùng vóc dáng cũng không tệ, hơn nữa động tác vô cùng chỉnh tề, trên mặt mỗi người lại có thêm má lúm đồng tiền, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên chỉ vừa lộ đủ tám cái răng, hiển nhiên là được huấn luyện chuyên nghiệp.
- Tiên sinh, mời ngài vào bên trong?
Một người trong bốn người tiếp khách, đi đến trước mặt Trương Vĩ, tay phải dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn hắn đi vào nhà hàng.
-cảm ơn nhiều. Trương Vĩ gật gật đầu, nói.
Sau khi bước vào khách sạn, lập tức một cảm giác mát lạnh truyền đến, đèn sáng vô cùng, trang thiết bị vật dụng đều mang phong cách thanh lịch của Trung Quốc, giống như một đất nước nhiều của cải, có thế nhìn ra mọi ngóc ngách trong khách sạn đều được bố trí vô cùng tỉ mỉ.
- Tiên sinh, xin hỏi đã đặt bàn trước chưa?
Cô gái tiếp khách hỏi.
- Bằng hữu của tôi Trần tiểu thư đã đặt phòng số 3 rồi.
Trương Vĩ lúc nãy có gọi A Bản, được hẹn gặp ở phòng số 3, nhưng người đặt bàn chính là Trần Tư Tuyền, dù sao thì A Bản cũng chỉ giúp cô ta mà thôi.
- Ngài có phải là Trương Vĩ tiên sinh? Vừa rồi Trần tiểu thư trước quầy tiếp tân đã phân phó, chỉ cần ngài đến liền dẫn ngài vào phòng số 3, Trần tiểu thư cùng bằng hữu đang đợi ngài.
Nữ tiếp viên thêm mấy phần thân thiết trên mặt nở nụ cười, nói.
- Sớm như vậy…
Trương Vĩ nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc nói, hiện tại chỉ mới 7h45’, Trương Vĩ đến sớm 15 phút, không nghĩ đối phương lại còn đến sớm hơn.
- Trương tiên sinh, mời ngài theo tôi.
Nữ tiếp viên đưa tay ra, dẫn Trương Vĩ hướng về bên trái nhà hàng.
Bên trái nhà hàng có một hành lang, các phòng hai bên đều có người đặt kín, phòng số 3 nằm ở cuối hành lang, phía trên còn có ngọn cờ vip, nữ tiếp viên bước đến trước phòng số 3 trước, xoay người nhìn Trương Vĩ dịu dàng nhoẻn miệng cười, sau đó ở trước cửa phòng gõ ba cái.
- Đông đông đông.
- Mời vào trong!
Trong phòng truyền đến một thanh âm lanh lảnh, thanh âm này Trương Vĩ hết sức quen thuộc, chính là của thợ trang điểm A Bản.
- Trần tiểu thư, khách của ngài Trương tiên sinh đã đến.
Nữ tiếp viên mở cửa phòng, khom người nhìn A Bản và cô gái bên cạnh, nói.
- Ai ôi!!! Xin chào, tiểu Vĩ Vĩ anh nhanh như vậy đã đến rồi, tôi nghĩ anh một lát sau mới qua?
A Bản sau khi thấy Trương Vĩ, thoáng một cái đã ngồi chiễm chệ trên ghế, chép miệng nũng nịu nói.
- Nên như thế, không thế để khách hàng đợi lâu được.
Trương Vĩ cười một cái nói.
- Phục vụ, người của chúng tôi cũng đều đến đông đủ rồi, hiện tại có thế mang thức ăn lên, mong mọi người nhanh một chút.
A Bản tay phải tạo thành Lan Hoa Chỉ, nhìn nữ tiếp viên một cái, nói.
- Được… Lập tức cho người mang thức ăn lên.
Nữ tiếp viên khóe miệng co giật một chút, nói chuyện cũng có chút không lưu loát, hiển nhiên là bị dáng vẻ của A Bản làm cho hoảng sợ rồi, sau khi nói xong liền xoay người chạy vội ra ngoài.
- A ô ô, tiểu Vĩ Vĩ đừng đứng đó nữa, mau qua đây ngồi, tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là bạn tốt của tôi tiểu Tuyền Tuyền, có phải là rất đẹp hay không!
A Bản bước như chân mèo, đi đến bên cạnh Trương Vĩ, kéo cánh tay của hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, nói.
Trương Vĩ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh, mái tóc đen nhánh ngang vai, trên người mặc một áo sơ mi màu lam, bộ ngực lúc ẩn lúc hiện, trên người tỏa ra một mùi thơm hờ hững, bởi vì bị bàn chặn ngang tầm mắt Trương Vĩ, nên Trương Vĩ không thấy được trang phục thân dưới.
Trương Vĩ ánh mắt chuyển hướng lên khuôn mặt của cô gái này, khuôn mặt quen thuộc và khinh diễm kia, khiến cho người gặp qua không ít mỹ nữ như Trương Vĩ cũng trở nên sửng sốt, một khuôn mặt tinh mỹ, vẻ đẹp trang nhã, đôi mắt trong veo sáng như sao, sống mũi thẳng tắp, môi anh đào màu hồng nhạt vô cùng mê người, so với hình ảnh trên ti vi còn đẹp hơn gấp ba lần, đúng là ngọc nữ đại minh tinh Trần Tư Tuyền.
Mỹ nữ từ này cũng dùng nhiều rồi, chỉ cần có mấy phần nhan sắc đều có thế trở thành mỹ nữ, nhưng mỹ nữ thật ra cũng phân thành cấp bậc, mỹ nữ chủ yếu xét trên ba phương diện là ngoại hình, vóc người, làn da, nếu như ba phương diện này tính là 100 phần trăm, thì chỉ cần dung mạo đạt đến 70 phần trăm thì dù vóc người hay làn da bình thường, cũng có thế được gọi là mỹ nữ.
Nhưng để đạt đến dung mạo, vóc người, làn da khoảng 90 phần trăm có thế nói loại mỹ nữ như vậy vô cùng ít, còn một loại mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo xinh đẹp có một không hai, thì Trần Tư Tuyền chính là thuộc loại tuyệt sắc giai nhân này.
Trương Vĩ bên cạnh cũng không thiếu mỹ nữ, Vương Mẫn, Mộ Dung Huyên, Lưu Vũ Nhu, Tô Ngưng các loại…, thời điểm chưa gặp Trần Tư Tuyền, hắn cảm thấy những người phụ nữ kia có thế được xưng là tuyệt sắc rồi, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Tư Tuyền, thì Trần Tư Tuyền so với những người kia có thế nói nhan sắc vượt trên một bậc.
Trương Vĩ nói thế cũng không khoa trương chút nào, Trần Tư Tuyền trước mặt hắn có thế nói là mỹ nữ đẹp nhất, nhìn cô có cảm giác vô cùng thanh khiết không vướng chút bụi trần, những người gặp qua đều bị dung mạo, khí chất của cô hấp dẫn.
- Trần tiểu thư, dung mạo của người so với trên ti vi còn mỹ lệ hơn, thật khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Trương Vĩ gật gật đầu cười nói, câu nói này không đơn thuần chỉ là khen, mà là nói ra ý nghĩ trong lòng của hắn.
- Trương tiên sinh khách khí rồi, A Bản trước mặt tôi cứ khen ngợi anh, nói anh là một nhân viên môi giới hiếm có.
Trần Tư Tuyền cũng không lộ ra dáng vẻ của một đại minh tinh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, ngược lại khiến cho người khác có cảm giác chân thực, thân thiết.
- Ai ôi!!! Tiểu Vĩ Vĩ, tiểu Tuyền Tuyền mọi người đều là bằng hữu, không cần phải khách khí như vậy chứ? Làm cho tôi cảm thấy lúng túng quá?
A Bản thấy Trương Vĩ hai người tuy rằng khen nhau, nhưng rõ ràng có cảm giác rất lạnh nhạt, hơn nữa người nào cũng ý tứ nói chuyện, liền vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, gắt giọng.