Phòng Thuật (Dịch) - Chương 216: Ra đầu ngọn gió (1)
Thấy Hàn Trung mới sáng sớm khẩu khí đã hướng về phía mình, Từ Minh lập tức sửng sốt, không biết mình chỗ nào chọc vào làm cho đối phương tức giận, khuôn mặt nghi ngờ nhìn sang phía bên kia của Hàn Trung, liếc mắt liền thấy sau lưng Hàn Trung là một chiếc Passat, lại nhìn sang chiếc BMW cạnh mình, khuôn mặt lộ ra chút hiểu rõ.
Hàn Trung cùng Từ Minh giao tình đã nhiều năm, hai người lúc không có chuyện gì làm cũng hay cùng nhau tâm sự, Từ Minh mấy ngày trước nghe nói Hàn Trung muốn mua một chiếc Passat, bây giờ thấy hắn đứng cạnh một chiếc xe mới, trong tay còn cầm một chìa khóa xe, hiển nhiên chiếc xe mới này chính là Passat hắn vừa mua.
Còn Hàn Trung tại sao phải tức giận, tất nhiên là vì xe của hắn so với BMW không cân xứng, nên trong lòng cảm thấy luống cuống, nhưng Từ Minh lại nghĩ nếu đổi thành lại là mình, đoán chừng trong lòng cũng sẽ không thư thái gì.
- Hàn ca, anh sáng sớm giống như ăn trúng hỏa dược, trách thế nào được đây.
Từ Minh cùng Hàn Trung vốn quan hệ thân thiết, đương nhiên sẽ không bởi vì đối phương nói lẫy một câu mà tức giận, nên dù biết vẫn cố gắng hỏi.
- Trách anh mới đúng, Hàn ca mới mua một chiếc Passat, lão Từ anh liền làm một chiếc BMW 730, như vậy không phát hỏa sao được.
Một nam nhân hai tám hai chín tuổi cười nói.
Gã này tên Lưu Chấn Quốc, cũng là một điếm trưởng dưới trướng của Hàn Trung, công trạng của hắn với Từ Minh và Tô Ngưng, có thế nói là một trong những người có khả năng tranh đoạt chức quản lý khu vực nhất.
- Đứng sang một bên, đừng ở chỗ đây nói bậy bạ, tôi có để mắt như vậy sao?
Hàn Trung cười mắng.
Hàn Trung mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không nên biểu hiện ra, đưa tay phải ra chỉ về phía BMW, hỏi:
- Lão Từ, xe này cậu lấy đâu ra vậy, cũng không tệ nha!
- Đây cũng không phải là xe của tôi, là Trương Vĩ nhân viên ở cửa hàng tôi mua.
Từ Minh đi đến bên cạnh Trương Vĩ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, bình tĩnh nói.
- Tiểu Trương được đấy, tháng trước vừa làm hơn 100 vạn công trạng, tháng này lại mua một chiếc BMW 730.
Hàn Trung vừa nghe nói là Trương Vĩ mua xe, có chút kinh ngạc nói.
Hàn Trung bởi vì cùng Từ Minh quan hệ rất tốt, nên thường đến cửa hàng ở Nhã Uyển xem xét, đối với nhân viên của Từ Minh đều rất quen, nhất là Trương Vĩ tháng trước công trạng 170 vạn, khiến cho Hàn Trung đối với hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
- Ha ha, may mắn là có Hàn ca và Từ ca dạy, tôi chẳng qua là đứng trên vai của cự nhân mà thôi.
Trương Vĩ khiêm tốn nói.
- Đúng vậy, người trẻ tuổi thì phải khiêm nhường hiếu học, nên đi theo các vị điếm trưởng mà làm, tranh thủ tháng này mở nhiều hợp đồng hơn nữa, làm ra càng nhiều công trạng hơn nữa, đến lúc đó tôi tự mình thưởng thêm cho cậu.
Hàn Trung cũng đi đến trước mặt Trương Vĩ, vỗ vỗ vai của hắn, khích lệ nói.
Hàn Trung quản lý tổng cộng năm cửa hàng, và tám tổ, tháng trước công trạng của tất cả các cửa hàng cộng hết lại cũng được 300 vạn, mà Trương Vĩ một mình đã làm hơn một trăm bảy mươi vạn, khiến cho công trạng khu vực của Hàn Trung lập tức tăng lên một nửa, coi như thêm một lực đẩy hắn lên vị trí tổng thanh tra.
- Hàn ca yên tâm, tôi sẽ không để cho anh phải thất vọng.
Trương Vĩ gật gật đầu, có chút tự tin nói.
Thấy Trương Vĩ trước mặt mọi người được khen ngợi như vậy, Từ Minh cũng nở mày nở mặt, Trương Vĩ là nhân viên của Từ Minh, còn nhiệm vụ của điếm trưởng là chỉ đạo nhân viên ký hợp đồng, nên Trương Vĩ làm ra thành tích đương nhiên Từ Minh cũng có công lao.
Đối với việc đồng nghiệp Trương Vĩ bỗng nhiên nổi tiếng, những nhân viên ở các chi nhánh khác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, công ty Trung Thông mỗi lần họp khu đều có khoảng 50, 60 người, nhưng chỉ có điếm trưởng với những nhân viên có công trạng cao mới phải đi họp.
Còn Trương Vĩ mới vào công ty hơn ba tháng, hai tháng trước một hợp đồng cũng không ký được, mặc dù có đến khu để họp, nhưng chỉ là làm nền cho những nhân viên có công trạng cao kia, cơ bản cũng không ai chú ý hắn, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết, ấn tượng cũng đặc biệt mơ hồ.
Nhưng tháng thứ ba Trương Vĩ đột nhiên phát lực, công trạng mình hắn so với toàn bộ nhân viên trong khu đều cao hơn, rất nhanh trở thành minh tinh trong đám nhân viên môi giới ở khu vực, nên mỗi điếm trưởng đều đem Trương Vĩ ra làm gương, để động viên những người vừa vào công ty hoặc những nhân viên có công trạng kém.
Mọi người có thế không biết tên tất cả điếm trưởng trong khu, nhưng không ai là không biết tên Trương Vĩ, nhưng thành thật mà nói cũng không biết nhiều về Trương Vĩ, nói một cách khác Trương Vĩ bây giờ là lần đầu tiên bị mọi người tìm hiểu.