Phòng Thuật (Dịch) - Chương 218: Mục tiêu: điếm trưởng
- Hàn ca, anh nói nhanh một chút đi, cuối cùng ai mới là quản lý khu vực!
Lưu Tử Kỳ ngồi dưới hàng ghế thứ hai, có chút lo lắng hỏi.
Nghề môi giới bất động sản này chính là dựa vào năng lực để kiếm cơm, người có công trạng cao đều cho rằng, không cần để ý đến quản lý khu vực nhưng đối với điếm trưởng phải coi trọng một chút, còn Lưu Tử Kỳ lại là một nhân viên xuất sắc, nên cũng không giống những nhân viên bình thường khác mà sợ hãi Hàn Trung.
- Cô đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội? Các điếm trưởng đều không lên tiếng, cô ở đây mò mẫm cái gì!
Bị Lưu Tử Kỳ cắt đứt lời của mình, Hàn Trung có chút bất mãn khiển trách.
- Cũng không phải là kể chuyện cổ tích, lão làm gì mà nói giữa chừng rồi ngừng làm mọi người trông ngóng!
Lưu Tử Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, nhỏ giọng thầm thì nói.
- Khụ… Tử Kỳ, Hàn ca đang ở đó nói chuyện, cô ở dưới đây lẩm bẩm cái gì? Thành thành thật thật ở đó cho tôi.
Tô Ngưng xoay người lại, khiển trách một câu nói.
Hàn Trung vốn muốn biến không khí trở nên long trọng một chút, nhưng Lưu Tử Kỳ đúng lúc này lại chen vào, hắn cũng không thế trì hoãn được nữa, nói ngay vào điểm chính:
- Thay vị trí quản lý khu vực của tôi, được chi nhánh công ty ở Bắc Kinh chọn lựa, chính là Từ Minh điếm trưởng của tiểu khu Nhã Uyển!
- Từ điếm trưởng lên chức quản lý khu vực rồi, tôi cảm thấy chỉ có thế là hắn.
- Đúng vậy, Từ điếm trưởng ở công ty chúng ta, bất kể là kinh nghiệm hay tư cách đều đứng nhất hoặc nhì trong khu.
- Nhưng mà điếm trưởng Tô Ngưng và điếm trưởng Lưu Chấn Quốc cũng không tệ, nghe nói lãnh đạo cấp trên cũng khen ngợi bọn họ, không nghĩ đến lại có chút chênh lệch.
Lời nói của Hàn Trung vừa ra khỏi miệng, dưới đài mọi người lập tức loạn cả lên, Từ Minh lúc làm điếm trưởng ở cửa hàng cũng chỉ trông coi tiểu khu Nhã Uyển, cũng không có quan hệ với các nhân viên cấp trên, nhưng hiện tại Từ Minh lại từ điếm trưởng thăng chức làm quản lý khu vực, có thế nói là đang ngồi không bỗng chốc trở thành lãnh đạo, khiến mọi người không thế không coi trọng.
- Mọi người bình tĩnh, hò hét ầm ĩ còn ra thế thống gì nữa.
Hàn Trung nghiêm mặt, trầm giọng mắng.
- Từ Minh, cậu bây giờ lên chức quản lý khu vực rồi, lên đài phát biểu vài câu đi!
Hàn Trung chỉ chỉ vào Từ Minh, lùi xuống phía dưới bục, vỗ tay một cái, nói:
- Mọi người vỗ tay, hoan nghênh một chút.
- Từ ca, cố gắng lên! Trương Vĩ tay phải vỗ cánh tay Từ Minh một cái, tay trái giơ ngón cái lên, gương mặt mừng rỡ nói, hắn thật tâm là vì Từ Minh mà cao hứng.
- Ừ…
Từ Minh lên tiếng, nhìn Trương Vĩ gật gật đầu, đứng dậy, thân hình tuy rằng gầy yếu, nhưng lưng lại thẳng tắp, sãi bước bước lên bục giảng.
- Khụ… Mọi người khỏe chứ, tôi là Từ Minh điếm trưởng của tiểu khu Nhã Uyển, đoán chừng những nhân viên dày dặn kinh nghiệm đối với tôi cũng không xa lạ gì, rất vui khi có thế đứng ở nơi này cùng những người cộng sự, có thế được công ty lãnh đạo chọn làm quản lí khu vực…
Từ Minh đi lên bục giảng phát biểu, phía dưới mấy điếm trưởng khác sắc mặt rất khó coi, vốn mọi người so với Từ Minh cũng đều cùng cấp bậc, hiện tại trong giây lát lại trở thành lãnh đạo của mọi người, khiến cho bọn họ trong lòng không thế nào lập tức thông thoáng được.
Tô Ngưng cùng Lưu Chấn Quốc trên mặt cũng không khỏi có chút hoang mang, bọn họ cũng là những người muốn cạnh tranh chức quản lý khu vực, không nghĩ đến cuối cùng lại bị Từ Minh đánh bại, nếu nói cam lòng, không đố kỵ là hoàn toàn không có khả năng.
Gần trưa cũng là lúc hội nghị đã xong, ngoại trừ Từ Minh cùng Trương Vĩ bị Hàn Trung giữ lại, thì những điếm trưởng cùng các nhân viên khác đều rời khỏi phòng họp, có thế được Hàn Trung kêu lại nói chuyện, trong lòng Trương Vĩ vô cùng mừng rỡ bên ngoài thì lại thêm mấy phần mong đợi.
Từ Minh giữ chức quản lý khu vực là thật, đương nhiên sẽ trống ra vị trí điếm trưởng ở tiểu khu Nhã Uyển, mà còn chức vụ này có thế rơi vào tay Trương Vĩ hay không, có lẽ ngày hôm nay cũng sẽ biết kết quả.
Sau khi còn ba người ở lại, Hàn Trung đầu tiên là dặn dò Từ Minh mấy câu, để hắn biết trách nhiệm của một người quản lý khu vực, đồng thời cũng nói mấy câu khích lệ, sau đó mới xoay chuyển đề tài câu chuyện sang Trương Vĩ.
- Trương Vĩ, tuy cậu đến công ty Trung Thông chưa lâu, nhưng tốc độ làm việc lại rất nhanh, thành tích của cậu mọi gười đều rõ như ban ngày, điếm trưởng của cậu đề cử với tôi muốn cậu làm điếm trưởng của Nhã Uyển, nơi này bây giờ cũng không có ai cậu nói ra suy nghĩ của mình xem.
Hàn Trung nhìn Trương Vĩ nói.
- Hàn ca, nếu Từ ca đã đề cử tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm hai vị thất vọng, chỉ cần có thế cho tôi làm điếm trưởng, tôi nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của một điếm trưởng, bảo đảm công ty có thế hoàn thành chỉ tiêu công trạng đặt ra.
Trương Vĩ ưỡn ngực, bộ dạng thành khẩn nói.
- Tiểu tử ngươi cũng thật tự tin đấy, đến công ty ba tháng liền tự tin làm tốt chức điếm trưởng sao.
Hàn Tung gương mặt nghiêm túc nói:
- Một điếm trưởng không phải chỉ có năng lực, còn phải có uy tín và kinh nghiệm, cậu đừng tưởng rằng làm điếm trưởng là thăng chức, tăng lương.
- Hàn ca, những gì anh dạy tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Trương Vĩ nói.
- Được, nếu cậu có lòng tin có thế làm tốt chức điếm trưởng, tôi bằng bất cứ giá nào cũng sẽ mang cái mặt này tranh giúp cậu một chuyến, nhưng dù sao thời gian cậu đến công ty cũng quá ngắn, hơn nữa số lượng ký hợp đồng cũng không nhiều, cuối cùng có thế đề bạt cậu lên vị trí điếm trưởng hay không, vẫn nên để lãnh đạo của công ty quyết định.
Hàn Trung nói.
- Hàn ca, tôi hiểu ý của anh, cho dù có thế làm điếm trưởng hay không, tôi trái lại cũng sẽ không phản đối.
Công ty Trung Thông có rất nhiều điếm trưởng dự trù, những người này đều có kinh nghiệm phong phú đều là những nhân viên già dặn kinh nghiệm, hơn nữa cũng làm việc ở Công ty Trung Thông một thời gian dài, bất luận là kinh nghiệm hay số lượng ký hợp đồng, Trương Vĩ đều không thế so sánh được.
Hiện tại ưu thế lớn nhất của Trương Vĩ chính là tháng trước công trạng nhiều, cộng với việc có Từ Minh cùng Hàn Trung ủng hộ, nếu không căn bản cũng không có khả năng trong bốn tháng hắn đã được đặc cách đề bạt.
- Trương Vĩ, tôi nghe điếm trưởng của cậu nói, cậu tháng này lại mở được hai đan thuê, cái này chứng minh cậu tháng trước ký được hợp đồng không phải là tình cờ, tôi hi vọng cậu có thế tiếp tục giữ vững phong độ, tranh thủ cuối tháng mở một đan lớn, như vậy cơ hội cậu trở thành điếm trưởng sẽ nhiều hơn!
Hàn Trung dặn dò.
- Hàn ca yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực.
Trương Vĩ gật đầu nói.
Hàn Trung sau khi khích lệ Trương Vĩ, ba người liền rời khỏi phòng họp dưới đất, lúc này khu trợ lý cũng đã mang tiền về, Trương Vĩ cùng Từ Minh cũng đã xếp hàng lãnh lương xong, liền lái BMW 730 quay trở về môn điếm.
Hàn Trung đến cuối tháng mới có thế chính thức rời đi, nên mấy ngày nay Từ Minh tuy muốn giao tiếp một chút, nhưng không thế lập tức tiền nhiệm, nhất định phải chờ đến đầu tháng sau, còn Trương Vĩ nếu có thế thuận lợi được đề bạt làm điếm trưởng, cũng đến đầu tháng sau mới chính thức được bổ nhiệm.
Lúc rời đi, Từ Minh cũng dặn dò Trương Vĩ một phen, nói:
- Trương Vĩ, cậu tuy chỉ vừa đến công ty trong một thời gian ngắn, nhưng tốc độ làm việc lại cực kỳ nhanh, hơn nữa tôi cùng Hàn ca đề cử, nên có cơ hội rất lớn sẽ trở thành điếm trưởng, nhưng để an toàn hơn nửa tháng còn lại cậu nên cố gắng hết sức, tranh thủ mở thêm một cái đại đan.
Hàn Trung cùng Từ Minh đều không phải là vô cớ mà giúp người, nếu không có lòng tin tuyệt đối sẽ không liên tiếp đưa ra hứa hẹn, nên Trương Vĩ đối với việc làm điếm trưởng mới có thêm tự tin và mong đợi, trong lòng thầm quyết tâm:
- Trước cuối tháng nhất định phải mở được một đơn đặt hàng lớn! Tháng sau nhất định phải làm điếm trưởng tiểu khu Nhã Uyển!