Phòng Thuật (Dịch) - Chương 223: Lời nói dối thiện ý (2)
Trương Vĩ nói.
- Tôi cố ý xin nghỉ mấy ngày đến xem nhà, chỉ muốn mau tìm được nhà, đâu có nhiều thời gian như vậy.
Lý Vân có chút bất mãn nói.
- Lý tỷ, mua phòng cũng coi như là một chuyện đại sự, chuyện như vậy không thế nóng vội vẫn là xem nhiều thì tốt hơn, tôi đảm bảo khi chủ nhà trở về sẽ lập tức hẹn cô xem phòng.
Trương Vĩ cười nói.
Trương Vĩ sau khi nói xong, thấy Lý Vân nhếch miệng không nói gì, hiểu được trong lòng cô có thế bất mãn, quay đầu nhìn về Trương Văn Viễn, nói:
- Trương đội trưởng, anh cảm thấy thế nào?
- Ừ, Trương Vĩ nói không sai, mua nhà đúng là không phải chuyện nhỏ, tiểu Vân chi bằng chúng ta đợi thêm hai ngày nữa.
Trương Văn Viễn hỏi.
- Đợi thêm hai ngày nữa thì anh trở về Bảo Định rồi, đến lúc đó làm sao có thời giờ xem nhà, chúng ta trước cuối năm cần phải kết hôn đấy, sau khi kết hôn cũng không thế cùng cha mẹ hai bên ở chung.
Lý Vân trừng Trương Văn Viễn một cái, nâng chân nhỏ lên đùi đá hắn một chút, trách mắng.
- Anh trở về Bảo Định rồi, không phải em vẫn còn ở Bắc Kinh sao? Chuyện mua nhà cửa em làm chủ là được rồi.
Trương Văn Viễn xem chuyện này không quan trọng nói.
- Trương Văn Viễn anh có ý gì nha! Kết hôn là chuyện riêng của tôi sao? Anh muố làm chưởng quầy phất tay sao.
Lý Vân nũng nịu một tiếng, nói.
- Anh không có ý đó, chỉ là anh muốn hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của em thôi, hơn nữa anh, không phải bận rộn công việc à.
Trương Văn Viễn trấn an nói.
- Bận bận bận! Chỉ anh bận rộn, tôi không có công việc à!
Vừa nghe đến Trương Văn Viễn nhắc tới chuyện công việc, Lý Vân lại rất là bất mãn, nói:
- Không phải là phá cái vụ án ấy ư, có gì đặc biệt chứ.
- Được rồi, đừng có ồn ào nữa. Có chuyện gì trở về rồi hãy nói.
Trương Văn Viễn sắc mặt trầm xuống, tỏ ra không kiên nhẫn được nữa, không muốn cùng Lý Vân tiếp tục cãi vã.
- Hừ, bản thân mình không có bản lãnh nên không phá được án, chỉ biết nổi giận với tôi.
Lý Vân thấy được Trương Văn Viễn tức giận, cũng không muốn trước mặt người ngoài khiến hắn khó chịu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu.
- Lý tỷ, cô không cần phải gấp, tôi một lát về điếm sẽ trao đổi với chủ nhà, bảo chủ mau trở về, bảo đảm giúp cô nhanh chóng xem được nhà.
Trương Vĩ gương mặt chân thành tha thiết nói.
- Được rồi, vậy trước mắt như vậy đi, chúng tôi bây giờ về trước, việc xem nhà anh liên lạc với tôi sau cũng được.
Thấy được Trương Vĩ bộ dáng thành khẩn bảo đảm một phen, Lý Vân cũng không nói gì nữa, nhóm bốn người lúc này đã ra khỏi nhà.
Trương Vĩ tiễn Lý Vân cùng Trương Văn Viễn lên xe, một mực nhìn theo ô tô lái ra khỏi tiểu khu rời đi, còn hắn trên đường trở về phải cùng Vương Kiến Phát trả lại chìa khóa, đưa tay phải ra lên tiếng chào, nói:
- Khổ cực rồi, trưa nay mời tôi mời cậu ăn cơm.
- Phải vậy thôi!
Vương Kiến Phát cười hắc hắc, từ trong túi móc ra một tấm thẻ căn cước cùng một công bài đưa cho Trương Vĩ, nói:
- Trả lại thẻ căn cước cùng công bài cho cậu.
- Ừ, tốc độ của cậu thật nhanh, ba cái chìa khóa mới đó xong rồi.
- Quen tay hay việc thôi, làm nghiệp vụ không được, nếu ngay cả mượn chìa khóa còn kém người khác, vậy tôi mấy tháng này làm môi giới không phải vô dụng rồi sao?
Vương Kiến Phát tự giễu một câu, ngược lại nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Cậu mới vừa nói căn nhà đó, sao tôi không biết! Là cậu đêm qua mới vừa tìm được à.