Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 242: Lưu Thành (1)

Cái nghề Môi giới bất động sản này đúng là chơi trò tâm lý chiến. Trương Vĩ đối với tâm lý trong lòng của người ta vẫn còn có chút nghiên cứu, hắn phân phó Văn Phương mang người kia đi vào phòng họp, rồi tiếp tục ngồi tại chỗ tìm cao ốc văn phòng.

Hai mươi phút sau, Trương Vĩ mang Phòng Hữu Hệ Thống dò tìm hết lần này tới lần khác, cũng không tìm được phòng nguyên phù hợp yêu cầu khách hàng, cũng khó trách ba người Vương Kiến Phát tìm nửa ngày cũng không tìm được, nhưng mà ít nhất có phòng nguyên bán kia hấp dẫn khách hàng, cũng không đến mức khiến cho hắn mất đi lòng tin với Công ty Trung Thông.

- Vĩ ca, người nhận lời mời kia đã điền xong sơ yếu lý lịch, anh có đi gặp hắn một chút không?

Thấy Trương Vĩ nhàn rỗi, Văn Phương cầm một tấm sơ yếu lý lịch đi tới trước mặt Trương Vĩ, hỏi.

- Được, tôi cũng nên ra mặt, đưa tôi sơ yếu lý lịch đi.

Trương Vĩ bấm huyệt Thái Dương, đứng dậy, nói.

- Tôi cùng ngài đi chứ, nói như thế nào cũng là thông báo tuyển dụng của tôi, tôi trao đổi cũng dễ dàng hơn một chút.

Văn Phương hai tay đem sơ yếu lý lịch đưa cho Trương Vĩ, gương mặt mong đợi nói.

Trương Vĩ có thế nói là điếm trưởng thăng chức nhanh nhất của Công ty Trung Thông, Văn Phương nhìn Trương Vĩ từ một người mới trở thành một vị quản lí cửa hàng, chỉ có điều bởi vì chức vụ cùng quan hệ công tác, cô không có cơ hội thấy được Trương Vĩ nói chuyện hợp đồng, cũng rất tò mò năng lực Trương Vĩ mạnh bao nhiêu.

Cho nên mới phải đưa ra cùng Trương Vĩ gặp mặt người ứng tuyển, cũng là muốn quan sát năng lực Trương Vĩ một chút, xem hắn đến cùng có bản lãnh gì, có thế trong thời gian ngắn như vậy tấn thăng đến chức vị điếm trưởng.

- Vậy cũng giảm chuyện của tôi rồi, đi thôi.

Trương Vĩ không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, nói.

- Vĩ ca, tôi cũng đi chung với anh chứ hả! Tiệm chúng ta cũng đã lâu không người mới tới, anh có muốn giao cho chúng tôi không.

Lưu Tử Kỳ nghiêng đầu lại, chuột thử nanh mèo, đối với Trương Vĩ cười nói.

- Tránh sang một bên. Sao chuyện gì cũng có cô, cô so với khu vực quản lí còn quản được chiều rộng đấy!

Trương Vĩ trừng Lưu Tử Kỳ nhìn một cái, xụ mặt khiển trách.

- Tên hẹp hòi, đùa nhau à, nói không chừng một ngày tôi sẽ tiếp nhận chức vị này nha? Xem anh lúc đó còn trâu đấu trâu nữa không.

Lưu Tử Kỳ đối với Trương Vĩ thè lưỡi, làm cái mặt quỷ, cười nói.

- Đi thôi, đừng để ý tới người này.

Thấy bộ dạng Lưu Tử Kỳ, Trương Vĩ đối với kẻ dở hơi này cũng không có biện pháp. Nhưng Lưu Tử Kỳ chính là một người không có tim có phổi, cũng không có lòng dạ xấu xa gì, Trương Vĩ cũng sẽ không cùng cô ta tính toán.

Trương Vĩ và Văn Phương trước sau đi vào phòng họp, nam nhân “Vụt” đứng lên, hai tay khoát lên khe quần trên. Lưng thẳng tắp, thân thế gầy gò, từ bên cạnh nhìn qua cũng như một cây cọc vậy.

- Không cần khách khí, mời ngồi.

Trương Vĩ hai tay áp xuống phía dưới, cười một cái nói.

- Vâng.

Nhận lời mời nam nhân ứng đáp một tiếng, cũng không trực tiếp ngồi xuống, mà là chờ đến sau khi Trương Vĩ và Văn Phương đều ngồi xuống mới ngồi về vị trí của mình.

Đối với cử động của nam nhân này, Trương Vĩ vô cùng thưởng thức, cho dù người này năng lực cá nhân thế nào, ít nhất đối phương là tôn kính mình. Coi như là để lại cho Trương Vĩ một ấn tượng không tệ.

- Anh chờ một chút, tôi xem trước một chút của sơ yếu lý lịch.

Trương Vĩ đối với nam nhân tỏ ý gật đầu, rồi sau đó bắt đầu xem sơ yếu lý lịch của đối phương.

Sau một lát Trương Vĩ ngẩng đầu lên, đã xem xong sơ yếu lý lịch đối phương. Có thế nhanh như vậy xem hết lý lịch đối phương, cũng không phải nói là Trương Vĩ không có dụng tâm xem. Mà còn là bởi vì lý lịch đối phương rất là đơn giản.

Ngoại trừ danh tính, tuổi tác, quê quán cùng với thông tin cơ bản, bằng cấp không cao, quân nhân chuyên nghiệp, những thứ khác một mực không có, Trương Vĩ tuy rằng chỉ nhìn một lần, nhưng trên cơ bản có thế tả lại.

- Lưu Thành, tôi thấy tuổi quân của cậu rất dài, sau khi giải ngũ quốc gia không có phân phối công tác cho cậu sao?

Trương Vĩ hỏi.

- Không có.

Lưu Thành trả lời ngắn gọn, nói thẳng ra đáp án vấn đề, cũng không có chút nào ý giải thích.

- Cậu cảm giác mình thích hợp với cái nghề môi giới bất động sản này sao?

Trương Vĩ nhìn chằm chằm Lưu Thành, hỏi.

Nghe được Trương Vĩ hỏi, Lưu Thành trầm mặc một lát, kiên định dị thường hồi đáp:

- Tôi cảm thấy không có gì thích hợp hay không thích hợp, chỉ cần tôi chịu nỗ lực, liền nhất định có thể thành công.

- Vậy cậu tại sao muốn chọn làm cái nghề môi giới bất động sản này vậy?

Trương Vĩ có chút ít tò mò hỏi.

- Bởi vì tôi bằng cấp thấp, lại không có kỹ thuật gì, muốn kiếm tiền, chỉ có thế vào cái nghề này.

Lưu Thành nói.

- Cậu hẳn không phải là lần đầu tiên xin việc tại công ty môi giới ?

Trương Vĩ thử hỏi dò xét.

Vào lúc Trương Vĩ đang hỏi câu nói này, cũng không biết đối phương có qua công ty môi giới khác thử việc hay không, chỉ là hắn hỏi loại câu hỏi này có phương thức rất đặc biệt, cho vào trước một loại là chủ quan niệm, dường như hắn đã biết cái gì tự đắc, chỉ cần hơi bất cẩn có thế bị dò xét ra, coi như là một loại kỹ xảo gạt người.

- Đúng… Tôi từng qua hai công ty môi giới, nhưng bọn họ đều cảm thấy tôi không thích hợp, nên cũng không hề tuyển chọn tôi.

Lưu Thành trên mặt hiện ra một chút vẻ khác thường, mơ hồ toát ra một chút cảm giác mất mác.

Lưu Thành đã xin việc ở hai công ty môi giới rồi, nhưng hai lần đều thất bại không một ngoại lệ, hắn cũng biết bản thân mình tác phong quân nhân quá nặng, không thích hợp cái nghề tiêu thụ bất động sản này, nhưng hắn quả thật nghĩ không ra những nghề khác có thế kiếm tiền.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free