Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 253: Cạnh tranh (2)

- Hợp đồng ký kết tôi đã chuẩn bị xong, chỉ cần hai vị có thế ra giá tiền hợp lý, tôi có thế đại diện công ty Thiên Thành lập tức ký hợp đồng.

Chu Bàn Tử cùng Hướng Tiểu Manh nhìn thoáng qua nhau, người nào cũng không lập tức hô bảng giá, bởi vì một khi hai người ra giá là nhất định bắt đầu cuộc chiến trả giá, mà như vậy sẽ bị trúng bẫy công ty Thiên Thành, khiến cho công ty Thiên Thành ngư ông ngồi thủ lợi.

- Đổng tổng, không biết giá bắt đầu của ngài là ít hay nhiều? Không bằng ngài ra cho chúng tôi một cái giá trước đi.

Chu Bàn Tử ha ha một chút nói.

Ngày hôm qua, Chu Bàn Tử cũng đã cùng Trương Vĩ thương lượng qua rồi, hắn sẽ cố ý hỏi Đổng Bưu một vài vấn đề nhạy cảm, khiến cho Trương Vĩ có thế từ đó phân tích một chút tin tức có giá trị, rồi sau đó tổng hợp những tin tức kia một chút, để đoán giá quy định trong lòng và quyết tâm bán ra của Đổng Bưu.

- Đấu thầu được mảnh đất trống này từ chính phủ, hao tốn công ty chúng tôi phần lớn tiền bạc cùng tài nguyên nhân lực, nếu không xuất hiện tình trạng thiếu hụt tài chính, tôi hiện tại cũng không yêu cầu xa vời có thế có lợi nhuận, chỉ hy vọng có thế bảo vệ vốn liếng là được rồi, giá muốn tôi ra là 110 triệu NDT!

Đổng Bưu nói.

- Cái lũ hỗn đản trong chính phủ đã lừa tôi rồi, tôi cũng chỉ có thế đưa cái củ từ phỏng tay này chuyển bán cho các ngươi, đừng nói là 110 triệu là 80 triệu NDT tôi cũng bán!

Đổng Bưu ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng trong lòng lại lên tiếng mắng to, cũng không đủ để biểu đạt sự phẫn nộ của hắn.

Trương Vĩ thông qua Độc Tâm Thuật đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đổng Bưu, nhưng hắn không rõ vì sao Đổng Bưu lại tức giận như thế, vì sao lại đem mảnh đất trống kia trở thành củ từ phỏng tay, trực giác nói cho hắn biết Đổng Bưu bán mảnh đất trống này, hẳn không phải nguyên nhân đơn giản là thiếu tiền bạc.

- Đổng tổng, nếu như ngài ra giá 110 triệu, tôi tình nguyện đi tới chỗ chính phủ đấu thầu đất, căn bản cũng sẽ không chọn mua từ nơi này của ngài, đến lúc đó ngài cũng chỉ có thế tuyên bố phá sản.

Hướng Tiểu Manh nói thẳng không kiêng kỵ.

- Vậy à, vậy theo ý Hướng tổng, tôi phải ra giá bao nhiêu mới đúng.

Đổng Bưu nhíu mày, hỏi.

- 80 triệu!

Hướng Tiểu Manh nói.

- Chu tổng, Hướng tổng muốn mua tôi mảnh đất trống này 80 triệu, ngài cảm thấy thế nào?

Nghe được Hướng Tiểu Manh ra giá, Đổng Bưu quay đầu nhìn về phía Chu Bàn Tử, hỏi.

- Tôi ra 8 ngàn 100 vạn!

Chu Bàn Tử tuy không muốn cùng Hướng Tiểu Manh trả giá, nhưng lại cũng không thế ngồi xem đối phương mua đất.

- 8 ngàn 200 vạn!

Thanh âm cứng rắn của Chu Bàn Tử vừa dứt, Hướng Tiểu Manh lần nữa kêu giá.

Chu Bàn Tử nghe được Hướng Tiểu Manh lần nữa kêu giá, hắn hiểu được cả hai đã không thế tránh khỏi lâm vào cuộc chiến trả giá, cắn răng một cái, nhất ngoan tâm, chuẩn bị trước khí thế áp đảo đối phương, nói to lên:

- 90 triệu!

- Hướng tổng, Chu tổng ra giá chín trăm triệu, ngài thấy sao?

Đổng Bưu tay phải cầm hợp đồng văn kiện lên, dường như đang ám hiệu Hướng Tiểu Manh nếu như không ra giá, như vậy hắn sẽ bán mảnh đất trống này chuyển cho Chu Bàn Tử.

- 9 ngàn 500 vạn!

Hướng Tiểu Manh cắn cắn môi đỏ mọng, muộn chỉ chốc lát, nũng nịu quát.

- 100 triệu!

Hướng Tiểu Manh vừa dứt lời, Chu Bàn Tử không chậm trễ chút nào lại bỏ thêm 5 triệu, lộ ra một luồng khí thế nhất định phải được.

- Hướng tổng, Chu tổng hiện tại ra giá 100 triệu, ngươi thì sao?

Đổng Bưu nhíu mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cái giá này hắn đã rất hài lòng.

- Quân tử không giành với người tốt, nếu Chu tiên sinh đối mảnh đất trống này bắt buộc phải có, vậy tôi chỉ có thế giúp người hoàn thành ước vọng, chắp tay nhường cho rồi.

Hướng Tiểu Manh mắt đẹp vừa chuyển, trong đầu suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua mảnh đất trống này.

- Chu tổng, nếu Hướng tổng không còn cạnh tranh, như vậy tôi đại diện công ty Thiên Thành chuyển bán mảnh đất trống này cho anh, tôi đây là thâm hụt tiền làm ăn rồi!

Đổng Bưu lộ ra gương mặt đau lòng, thở dài nói.

Nghe được lời nói của Đổng Bưu, Chu Bàn Tử trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ, hắn vốn muốn cho Trương Vĩ lợi dụng phương pháp phân tích biểu cảm, giúp hắn đoán được giá quy định trong lòng và quyết tâm bán ra của Đổng Bưu.

Giá quy định trong lòng và quyết tâm bán ra của một người, với đàm phán có thế nói hết sức trọng yếu, nếu như có thế nắm rõ hai điểm này rồi, hai bên lúc đàm phán có thế nói có lợi thế bất bại, nhưng Hướng Tiểu Manh xuất hiện làm cho mọi chuyện xấu thêm một phần, khiến cho hai người lâm vào chiến đấu giá tiền, còn Trương Vĩ mặc dù đã biết giá quy định Đổng Bưu cũng vô ích, dù khi mình giảm giá mua đất thấp xuống, công ty Thiên Thành có thế bán nó cho Hướng Tiểu Manh.

- Tốt, vậy ký hợp đồng ngay ở đây đi, vừa lúc để cho Hướng tổng làm người chứng kiến.

Chu Bàn Tử gật đầu đáp ứng nói.

- Được, để cho Hướng tổng ở chỗ này làm chứng, đó là tốt không gì bằng rồi.

Đổng Bưu cười cười, nói.

Đổng Bưu lúc này nội tâm cao hứng, hắn cuối cùng có thế được tổn thất nhỏ nhất, đem mảnh đất trống mầm tai họa này dời đi rồi, đến lúc đó Chu Bàn Tử mặc dù phát hiện ra mảnh đất trống này không thế xây dựng nhà lầu, khi chính phủ phát hiện xảy ra vấn đề, chính phủ chặn thủ tục hợp pháp, hắn căn bản không bị bất kỳ chế tài nào của pháp luật, cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào trước pháp luật.

- Bàn ca, anh chờ một chút hãy ký hợp đồng, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi Đổng tổng một chút.

Từ sau khi đi vào phòng họp, Trương Vĩ vẫn trầm mặc im lặng, nhưng vào lúc hai bên sắp ký hợp đồng lại nói chuyện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong phòng hội nghị.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free