Phòng Thuật (Dịch) - Chương 278: Xung đột (1)
- Không quan trọng, cứ cho bọn họ đi theo.
Gương mặt Trương Vĩ mặt lộ ra một tia cười lạnh, dường như căn bản cũng không để ý chuyện này, trong lòng đã có dự tính trước.
- Vĩ ca, vậy hắn có thế tranh giành khách hàng của chúng ta không?
Lưu Thành có chút lo lắng.
- Không sao, anh không cần phải để ý đến bọn họ, tôi đã nắm chắc tâm lý của bọn họ rồi.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Lưu Chấn, an ủi.
Trương Vĩ đã cùng Chu Bàn Tử thương lượng xong đối sách, chỉ cần nhằm vào Vương Chấn hành động mà thực hiện, Trương Vĩ tin rằng công ty của Vương Chấn sẽ phá sản nhanh chóng, đến lúc đó Vương Chấn tự lo không xong, thì tranh giành khách hàng với mình như thế nào được.
Cái này là hành động trừng phạt Vương Chấn mà Chu Bàn Tử đưa ra, có thế nói là thủ đoạn rất cay, gọn gàng sạch sẽ, căn bản không giống gương mặt từ thiện tâm của Chu Bàn Tử, Trương Vĩ cũng do dự rất lâu, mới đồng ý hành động đối phó Vương Chấn.
Về phần hành động rốt cuộc là gì, chỉ có vẻn vẹn bốn người biết được, Chu Bàn Tử, Trương Vĩ, người liên lạc, người thi hành, thậm chí ngay cả Ngô Thiến cũng không biết chuyện này, Trương Vĩ cũng nhận thức được cái gì gọi là “Thương trường như chiến trường”.
Khi Lý Mộng Phi ngồi bên cạnh hai người, cũng nghe được ý đại khái từ hai người, có chút tò mò nên kéo Lưu Thành xuống bên cạnh, tra hỏi:
- Vương Chấn kia là ai? Tại sao muốn cướp khách hàng của chúng ta?
- Vương Chấn với Vĩ ca có nhiều ân oán.
Lưu Thành nói.
- Có gì ghê vây? Nói cho tôi một chút.
Lý Mộng Phi đã trở thành tình địch tưởng tượng cuả Trương Vĩ, hắn thấy biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên mới tìm hiểu chuyện Trương Vĩ.
- Tôi cũng vừa tới nên không biết rõ.
Lưu Thành lắc lắc đầu.
Lưu Thành đối với ân oán giữa Trương Vĩ và Vương Chấn có chút hiểu biết,chỉ vì hắn không phải là người nhiều chuyện, cũng không thích ở sau lưng người khác nói lời thị phi, vì thế hắn cũng không hề nói cho Lý Mộng Phi.
- Không nói. Tôi đi hỏi Quách Bân và Vương Kiến Phát.
Lý Mộng Phi ngẹo đầu, lời nói có chút bất mãn.
Dẫn khách đi xem hai bộ biệt thự ở khu biệt thự Thơm Giang, một bộ là biệt thự, bộ kia là liên biệt thự, vị trí của hai bộ lần này so với hai bộ xem lần trước cần phải tốt hơn một chút, cộng thêm về mặt giá cả có thế rẻ hơn nữa.
Nhưng sau khi dẫn khách đi xem nhà hoàn tất, Trương Vĩ nhận ra rằng có cảm giác như vợ chồng Trần Kiến Sinh, trên cơ bản không hứng thú lắm đến hai bộ biệt thự này, Trương Vĩ cũng không để ý quá nhiều, dù sao mua biệt thự không phải là chuyện nhỏ. Càng không có khả năng giải quyết trong chốc lát.
Hai bỗ còn lại đều nằm ở khu thủ phủ biệt thự. Trương Vĩ cùng Lưu Thành trực tiếp dẫn khách hàng qua xem, còn Quách Bân và Lý Mộng Phi thì phải đi trả chìa khóa, trên đường đi Lý Mộng Phi lại bắt đầu hỏi về ân oán của Trương Vĩ và Vương Chấn.
Quách Bân cũng là một người hay khoe khoang, nói mọi việc cho Lý Mộng Phi, ví như chuyện Trương Vĩ bị Công ty Thiên Thiên tranh giành khách hàng, đến cửa lý luận ngược lại bị đánh ngất xỉu, hơn nữa Vương Chấn lựa lúc Trương Vĩ lên làm điếm trưởng, phái người đập phá Nhã Uyển môn điếm, làm náo loạn cả lên.
Về chuyện Trương Vĩ tranh giành khách hàng mua bán với Vương Chấn, Quách Bân cũng không biết. Bởi vì qua miêu tả của Quách Bân Trương Vĩ trở thành một người gặp cảnh khốn cùng hiếm thấy.
- Má, tôi tưởng rằng Trương Vĩ rất lợi hại nhỉ? thì ra là kẻ yếu đuối, Huyên Huyên tỷ tỷ sao lại thích loại người như thế?
Lý Mộng Phi sau khi nghe Quách Bân nói, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Dĩ nhiên, Lý Mộng Phi cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Quách Bân, hắn muốn tìm một cơ hội để chứng minh, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết có phải thật hay không.
Hai người Quách Bân sau khi trả chìa khóa lại đuổi theo bốn người Trương Vĩ, cùng đi khu thủ phủ biệt thự xem hai biệt thự còn lại, hai bộ đó một bộ là biệt thự đơn lập. Một bộ là biệt thự song lập.
Đám người Trương Vĩ trước tiên đi xem chính là bộ biệt thự kia, chủ sở hữu căn nhà đích thân đến mở cửa, nhà diện tích rất lớn, cũng rất đẹp. Chỉ có điều vợ chồng Trần Kiến Sinh lại không thích này chủng loại kiểu hình dáng căn nhà, cuối cùng không thế giải quyết được gì.
Bộ nhà cuối cùng dẫn khách đi xem là biệt thự song lập, cái gọi là biệt thự song lập chính là sản phẩm trung gian liên kết giữa hai biệt thự, do hai hai biệt thự đơn lập hợp thành, xem như là một loại hình biệt thự thực dụng.
Lúc đám người Trương Vĩ đi đến chỗ biệt thự kia, Vương Kiến Phát đã đợi ở đó rồi, sân trong của biệt thự không trang trí quá nhiều, chỉ được phủ lên một tầng mặt cỏ xanh mướt. Ở giữa có 1 con đường nhỏ được trải thành từ sỏi, làm tăng thêm vài phần hương vị Hương Thủy Điền Viên.
Trang thiết bị bên trong ngôi biệt thự này cũng thuộc về Điền Viên Phong, vợ chồng Trần Kiến Sinh đối với ngôi biệt thự này khá hứng thú, đồng thời chủ động hỏi thăm Trương Vĩ về giá tiền của căn nhà.
Sở dĩ Trương Vĩ dẫn khách đi xem ngôi biệt thự này cuối cùng, cũng bởi vì ngôi biệt thự này có tính khả thi cao nhất, hơn nữa giá tiền cũng vô cùng phù hợp với vợ chồng Trần Kiến Sinh, điều này không nằm ngoài dự đoán của Trương Vĩ, vợ chồng Trần Kiến Sinh đích thực rất thích ngôi biệt thự này.
- Tiểu Trương, anh nói ngôi biệt thự này giá 3600 vạn nguyên, có thế rẻ như hơn không?
Sau khi xem hết ngôi biệt thự trên đường về nhà vợ chồng Trần Kiến Sinh mới hỏi.
- Trần tiên sinh, 3600 vạn nguyên là giá quy định của chủ sở hữu nhà rồi, nếu như còn muốn kêu chủ sở hữu nhà xuống giá thì quả thật không dễ dàng.
Trương Vĩ nói.
- Như vậy đi! Ngôi biệt thự này giá 3400 vạn nguyên tôi liền mua.
Trần Kiến Sinh trầm tư một lát.
- Trần tiên sinh, tôi chỉ có thế tận lực đàm phán giúp ngài, nhưng 3400 vạn nguyên thì quả thật có chút hơi quá thấp.
Trương Vĩ nhíu mày.
- Ài, tiểu Trương, tôi tin tưởng năng lực của anh, chỉ cần anh có thể nói được giá 3400 vạn nguyên, tôi lập tức đặt cọc.
Trần Kiến Sinh nói.
- Trần tiên sinh, tôi chỉ có thế giúp ngài nói đàm phán giảm giá với chủ nhà, nhưng tôi không dám cam đoan là sẽ có mức giá như anh mong muốn.
Trương Vĩ nói.