Phòng Thuật (Dịch) - Chương 291: Đi họp (1) (2)
Nếu như các điếm trưởng trong khu đều tập trung chống lại Từ Minh, từng cửa hàng thành tích cũng bắt đầu giảm xuống, toàn bộ trong khu thành tích cũng có xu hướng giảm dần, như vậy phía trên lãnh đạo hỏi tội, đứng mũi chịu sào không phải ai khác chính lả Từ Minh.
Dĩ nhiên, công trạng mỗi môn điếm giảm xuống, không hẳn do bọn họ không làm việc, cho dù điếm trưởng không muốn làm, thì nghiệp vụ viên cũng cần phải kiếm tiền, vì thế công trạng có giảm xuống thì nguyên nhân chính là do buôn lậu đan, không báo cáo những hợp đồng ký được cho quản lý khu.
Dĩ nhiên cố ý buôn lậu đan, là phương pháp làm giảm công trạng môn điếm, điếm trưởng của môn điếm nhất định cũng gặp nguy hiểm, cũng không phải tất cả điếm trưởng dùng phương pháp này, bởi vì đuổi Từ Minh thì cũng chỉ có một vị trí quản lý khu vực, nếu không có năng lực tranh đoạt chức vụ này, căn bản nên để người khác làm bia đỡ đạn.
Từ Minh quản lý khu vực cần phải để ý đến tính cân đối của các cấp bậc, hắn nhất định phải lôi kéo một vài điếm trưởng yếu thế, hoặc những điếm trưởng có năng lực nhưng không hề cạnh tranh chức quản lý khu vực. Khiến cho bọn họ giữ ổn định công trạng, như vậy mới đảm bảo công trạng toàn khu được ổn định.
Chỉ khi trong khu vực thành tích ổn định, hắn mới có thế giữ vững chức vụ quản lí, sau đó mới ra tay với các đối thủ khác trong việc tranh đoạt khu vực quản lí, chỉ như vậy mới có thế tạo uy tín cho hắn.
Dĩ nhiên những chuyện nói ra không đơn giản, muốn làm người chân chính cũng không dễ dàng, những kẻ không chân chính nhìn trộm khu vực quản lí, thường thường sẽ không trực tiếp gây chuyện, mà là thúc giục các nghiệp vụ viên trong điếm của hắn nháo sự. còn hắn thì ngư ông đắc lợi.
Lúc này, trong phòng hội nghị dưới lòng đất tụ tập mười mấy nhân viên, điếm trưởng của 5 môn điếm, nhân viên môi giới đều chạy tới, toàn bộ một vùng trong phòng hội nghị dưới lòng đất hò hét ầm ĩ, còn các điếm trưởng thì ngồi ở dãy thứ nhất phòng họp.
- Từ ca đến rồi!
Không biết người nào thấy hô lên một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu hướng về cửa, quả nhiên thấy được một cái dáng nhỏ gầy đi đến, chính là quản lí khu vực Từ Minh.
- Bốp bốp bốp… Mọi người im lặng một chút, chính thức họp rồi vậy.
Từ Minh đi lên đài, vỗ tay một cái.
Trong những ngày này Từ Minh luôn dò xét, phần lớn các nhân viên môi giới cũng đã tiếp xúc, vì thế trong khu nhất định đã có uy nghiêm, hắn vừa nói phía dưới đài cũng lập tức yên tĩnh.
- Đây là cuộc họp đầu tiên từ khi tôi nhận chức quản lí khu vực, mấy ngày này trên cơ bản tôi đã đi đến các môn điếm, tôi nghĩ chắc không ai không biết tôi chứ?
Từ Minh nói đùa.
- Không! Chúng tôi đều biết Từ ca.
- Đúng đấy, ngay cả Từ ca cũng không nhận ra, trực tiếp khai trừ đi.
Mấy nhân viên mô giới ồn ào lên, cười nói.
- Đừng đùa nữa. Chơi đùa thuộc về chơi đùa, chúng ta bắt đầu nói chuyện chính.
Từ Minh hai tay hư đè ép, nói ngắn gọn:
- Trước mặt mọi người là các điếm trưởng, ngồi một đám cùng phật Di Lặc tự đắc, nói một chút đi!
- Từ ca, bây giờ trong hội nghị, tiểu điếm trưởng chúng tôi thật không đủ tư cách. Vẫn phải cần lời nói cửa ngài.
Điếm trưởng Tống Dân nói.
- Ngươi nghĩ ta phát biểu để lấy lòng các người, đừng ở nơi nơi này cò kè mặc cả, nhanh chóng nói công trạng trong điếm của mình đi.
Từ Minh trừng mắt đối phương một cái.
- Nhanh lên, từ trái sang phải theo trình tự từng người một nói nhanh.
- Tiệm chúng tôi có 6 đơn cho thế, công trạng năm vạn tám.
Tống dân ngồi ở ngoài cùng bên trái, nói đầu tiên.
- Tiệm chúng tôi có 1 hợp đồng mua, 3 hợp đồng cho thuê, công trạng 12 vạn nguyên.
Điếm trưởng thứ hai lên tiếng.
Tiệm có 5 hợp đồng cho thuê, công trạng 8 vạn.
Điếm trưởng thứ ba nói.
- Tiệm có 7 hợp đồng cho thuê, công trạng 13 vạn.
Tô Ngưng nói.
- Tiệm chúng tôi bán được 1 cái, 5 hợp đồng cho thuê. Công trạng 15 vạn nguyên.
Điếm trưởng thứ tư nói.
- Tiệm chúng ta… Điếm trưởng không có tới!
Một thanh niên dáng lùn lùn đứng dậy. Cười láo lĩnh.
- Dỗ…
Câu nói của thanh niên vừa dứt, đã làm cho rất nhiều nhân viên môi giới cười ầm lên, những điếm trưởng này đang so sánh với công trạng của một vị. Cũng vừa lúc hắn hô một câu: