Phòng Thuật (Dịch) - Chương 310: Hối hận (2)
Chu Bàn Tử trong lòng mặc dù không thế nói là nhìn có chút hả hê, nhưng lại có cảm giác như vừa trốn thoát khỏi miệng cọp, mảnh đất trống này một khi xuất hiện vấn đề, sau này dù có kiến tạo xong nhà cao tầng, thời điểm tiêu thụ nhất định cũng chịu nhiều ảnh hưởng.
Chu Bàn Tử cũng từng tham dự buổi đấu giá mảnh đất trống này, thậm chí thiếu chút nữa đã mua mảnh đất này rồi, nên đương nhiên tư liệu về mảnh đất này hắn biết rất rõ, hiểu được mảnh đất trống này giấy tờ thủ tục đều đã làm xong, mà Trương Minh Nghĩa còn lặp đi lặp lại là đã có báo cáo khám xét, nhưng căn bản lại không nhắc đến chuyện tầng nước ngầm.
Chu Bàn Tử là lập nghiệp từ mỏ than đá, nên không thiếu những lần cùng chính quyền tiếp xúc, đương nhiên cũng biết những chuyện ẩn bên trong sau lưng nhất định là hưởng lợi không ít từ mảnh đất trống này, thậm chí còn có thế là một món lợi cực lớn.
Chu Bàn Tử nghĩ đến việc này cũng có chút sợ hãi, coi như bản thân cũng may mắn vì đã không mua mảnh đất này, xử lý vấn đề địa chất chỉ là chuyện nhỏ, nếu chọc đến lâu tử hoặc trở thành quân cờ mới là chuyện lớn, đến lúc đó khẳng định sự nghiệp của Chu Bàn Tử cũng lâm vào cảnh khó khăn.
- Chu tổng, sao người anh đầy mồ hôi vậy, thân thế không thoải mái sao?
Hướng Tú Lan thấy Chu Bàn Tử áo ướt đẫm mồ hôi, có chút kinh ngạc nói.
- Không sao, tại thân hình tôi hơi mập, nên thời tiết nóng liền ra mồ hôi.
Chu Bàn Tử lấy tay xoa xoa cái trán, lấy lệ nói.
Hướng Tú Lan cùng Chu Bàn Tử đã đi đến đài chủ tịch, còn Trương Vĩ và Lý Mộng Phi cũng vừa đến, Lý Mộng Phi có chút ít tò mò hỏi:
- Mẹ, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?
- Con đừng hỏi nữa, trở về rồi nói.
Hướng Tú Lan phất tay áo, quyết định lời nói của Lý Mộng Phi.
- Mẹ, vậy chúng ta về nhà đi, con cũng không muốn ở lại đây nữa.
Lý Mông Dao kéo cánh tay Hướng Tú Lan, làm nũng nói.
- Vậy chúng ta về trước.
Hướng Tú Lan thấy tình hình xung quanh có chút hỗn loạn, gật gật đầu nói.
Ba mẹ con Hướng Tú Lan muốn về, Chu Bàn Tử và Trương Vĩ hai người cũng ra về cùng, không riêng gì Chu Bàn Tử trong lòng bất ổn, đến Trương Vĩ cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, vừa bắt đầu thi công một ngày đã đào trúng lớp nước, sau này Hướng Tiểu Manh chắc sẽ vất vả.
- Huynh đệ, tôi cần phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu lúc trước nhắc nhở, lần này tôi nhất định đã bại trận rồi.
Chu Bàn Tử gương mặt cảm kích nói, hận không thế trực tiếp ôm Trương Vĩ một cái.
- Bàn ca, đối với quan hệ của chúng ta, anh không cần khách khí.
Trương Vĩ nói.
- Huynh đệ nói đúng, tôi lại mang ơn cậu rồi.
Chu Bàn Tử gương mặt chân thành nói, đáy lòng âm thầm quyết định trở về nhất định phải cấp cho Trương Vĩ một cái đại hồng bao.
Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử, và ba người Hướng Tú Lan đến cáo biệt Hướng Tiểu Manh, Hướng Tiểu Manh lúc nãy có chút tiều tụy, nhưng nhanh chóng trấn định lại, nói:
- Tú Lan tỷ, hôm nay thật xin lỗi, không thế chiêu đãi mọi người tốt, tôi trong tiệm cũng có đặt bàn tiệc, muốn mời mọi người uống một chén.
- Tiểu Manh không cần khách khí, sau này có cơ hội mọi người sẽ đến, không lo không có cơ hội gặp lại.
Hướng Tú Lan cười nói.
- Được, vậy lần sau tôi lại mời Tú Lan tỷ ăn cơm.
Hướng Tiểu Manh cười nói.
- Tốt, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Hướng Tú Lan nói.
- Hướng tổng, nghi thức đặt móng đã xong, chúng tôi cũng xin cáo từ.
Chu Bàn Tử cũng đi đến, từ biệt nói.
- Chu tổng, Trương tiên sinh, lần này không chiêu đãi tốt hai vị, xin thứ lỗi.
Hướng Tiểu Manh áy náy nói.
- Hướng tổng, không cần khách khí.
Chu Bàn Tử nói.
- Trương tiên sinh, lần trước phụ tâm ý của anh, thật xin lỗi.
Hướng Tiểu Manh xoay đầu nhìn Trương Vĩ, chân thành nói.
Trương Vĩ lần trước cho cô danh thiếp, còn khuyên cô không nên mua mảnh đất này, nhưng cô lại không tin Trương Vĩ, không chỉ không gọi điện thoại cho Trương Vĩ, ngược lại còn mua mảnh đất trống kia, bây giờ cô cũng đang lãnh hậu quả.
- Cô khách khí rồi.
- Trương tiên sinh, nếu như có thời gian, tôi mời anh ăn cơm, anh xem có được không?
Hướng Tiểu Manh gương mặt mong đợi, hỏi.
Nghe Hướng Tiểu Manh đối với Trương Vĩ khách khí như vậy, lại chủ động mời Trương Vĩ ăn cơm, Hướng Tú Lan, Lý Mông Dao, Lý Mộng Phi, Chu Bàn Tử đều có chút kinh ngạc, không nghĩ Hướng Tiểu Manh tổng giám đốc điều hành (CEO) của một công ty, lại coi trọng điếm trưởng của công ty môi giới như vậy.
- Gần đây công việc cũng khá bề bộn, chắc để lần sau.
Trương Vĩ cười cự tuyệt nói, Hướng Tiểu Manh mời hắn ăn cơm, đơn giản là hỏi thăm chuyện đất đai, nhưng chuyện này hắn không có ý định tham gia, đương nhiên sẽ từ chối lời mời của đối phương.
Thấy Trương Vĩ cự tuyệt lời mời của Hướng Tiểu Manh, mọi người xung quanh không khỏi có vài lời nghị luận, Hướng Tú Lan cùng Chu Bàn Tử hai người đối với Hướng Tiểu Manh đều khách khí, còn Trương Vĩ lại trực tiếp từ chối ý tốt của đối phương.
- Trương tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, hi vọng lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng hợp tác.
Tuy bị Trương Vĩ cự tuyệt, nhưng Hướng Tiểu Manh cũng không lộ ra vẻ không vui, ngược lại hai tay đưa một tấm danh thiếp, nói.
Thấy chuyện như vậy, Lý Mộng Phi dụi mắt một cái, gương mặt không dám tin thầm nói:
- Wow, Vĩ ca chỉ là một điếm trưởng, so với tổng giám đốc điều hành như mẹ đây còn sửu CEO (trâu) hơn nữa sao?