Phòng Thuật (Dịch) - Chương 312: Trợ lý của môn điếm (2)
Hướng Tú Lan giải thích.
- Chỉ cần quen thuộc với công việc làm trợ lý, trong một khoảng thời gian ngắn mẹ có thế cho con thăng chức, một tháng thăng làm trợ ý khu vực, ba tháng thăng làm trợ lý tổng giám, một năm sau làm trợ lý tổng giám đốc điều hành, đến lúc đó các cấp bậc trong công ty con đều biết, năm thứ hai có thế trở thành người quản lý công ty.
Từ trợ lý lên làm lãnh đạo, có thế nói là con đường tắt để thăng chức, con cái của những người có tiền, nếu có thế đi theo lãnh đạo học tập kinh nghiệm quản lý, trong thời gian ngắn sẽ có thế thăng chức, cũng xem như là nhất cử lưỡng tiện.
- Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị rồi, tỷ tỷ thăng chức nhanh như vậy, còn con thì mẹ lại không đề bạt.
Lý Mộng Phi kháng nghị nói.
- Không phải mẹ không muốn đề bạt con, nhưng trợ lý cùng nhân viên môi giới không giống nhau, trợ lý có thế nhanh chóng đề bạt, thậm chí có thế đề bạt vượt cấp, nhưng còn nhân viên môi giới bất động sản chỉ có thế dựa vào năng lực và kinh nghiệm, con công tác cũng một thời gian rồi, phương diện này cũng nên biết.
Hướng Tú Lan lắc đầu nói.
- Vậy cũng đúng.
Lý Mộng Phi có chút bất đắc dĩ nói.
Điều cần lưu ý của một nhân viên bất động sản là năng lực cùng kinh nghiệm, đây thật ra cũng là một đạo lý, nếu trở thành lãnh đạo mà năng lực không đủ, căn bản cũng không có biện pháp nào để quản lý cấp dưới của mình, đây cũng là nguyên nhân nghề bất động sản phần lớn đều là do bên trong đề bạt.
..
Trương Vĩ sau khi đưa Chu Bàn Tử về khách sạn, hai người cũng thuận tiện ăn cơm tại khách sạn một bữa, hơn năm giờ chiều mới trở về nhà, Trương Vĩ vừa mới nằm trên ghế sa *** xem TV, cửa phòng liền bị mở ra từ bên ngoài.
Trương Vĩ quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Tô Phỉ mở cửa đi vào, vẫn là quần áo khêu gợi, nhưng trên vai lại đeo thêm một cái máy chụp hình, dưới chân đôi dép cao gót cũng dính một ít bùn đất, chắc chắn là vừa rồi, chen chúc để phỏng vấn.
- Trương Vĩ, anh hôm nay làm gì vậy?
Tô Phỉ mang dép đi đến, đặt mông ngồi bên cạnh Trương Vĩ, nói.
- Ah, cũng không làm gì, chỉ là ra ngoài dạo một vòng.
Trương Vĩ thản nhiên nói.
- Chỉ đơn giản là dạo một vòng thôi sao?
Tô Phỉ hỏi ngược lại.
- Cô có chuyện gì không?
Trương Vĩ nhìn đối phương một cái, không hiểu hỏi.
- Đương nhiên có chuyện rồi, anh xem đây là cái gì?
Tô Phỉ từ trong túi da lấy ra mấy tấm hình, đặt trên bàn nói.
Trương Vĩ nhíu mày, không biết Tô Phỉ muốn làm cái trò gì, cầm mấy tấm hình trên bàn lên, không ngờ trong hình là bản thân mình cùng Hướng Tiểu Manh, Chu Bàn Tử, và ba người Hướng Tú Lan, bối cảnh trong hình lại chính là hiện trường làm nghi thức đặt móng.
- Thì sao, có vấn đề gì không?
Trương Vĩ đem ảnh chụp thả lại trên bàn, không xem chuyện này là quan trọng nói.
Trương Vĩ ở hiện trường nghi thức đặt móng cũng có thấy Tô Phỉ, chẳng qua là nghĩ đối phương không thấy mình, nên mới không chủ động nhắc lại, không nghĩ Tô Phỉ lại còn chụp hình mình.
- Trương Vĩ, anh tham gia nghi thức đặt móng của công ty Duyệt Đạt, sao không nói cho tôi?
Tô Phỉ có chút bất mãn nói.
- Cô nói cần phải tham gia hoạt động bất động sản lớn, còn nói thân phận của tôi quá thấp, không có tư cách tham gia.
Trương Vĩ dừng lại một lát, quay đầu đi, nhìn Tô Phỉ cười nói:
- Tôi cũng không ngờ chính là hoạt động này!
Tô Phỉ khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Trương Vĩ một cái, nói:
- Anh là đang cười nhạo tôi sao?
- Làm sao biết chứ?
Trương Vĩ nhún vai, lộ ra một dáng vẻ vô tội, nói:
- Nhưng mà cô chụp ảnh tôi là có ý gì, không phải là cô thầm yêu tôi đấy chứ.
- Thôi đi, chớ nghĩ trên mặt mình dát vàng, còn không biết ai yêu thầm ai?
Tô Phỉ kiều hừ một tiếng, nói.
- Trương Vĩ, tôi thật ra cũng không nghĩ đến, một người thân phận thấp như anh lại quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy.
Tô Phỉ nhích lại gần Trương Vĩ, nói.
- Tôi nên nói gì đây? Có nên cảm ơn lời khen của cô không?
Trương Vĩ cười nói.
- Anh đừng nóng giận, tôi vừa rồi lỡ lời thôi mà.
Tô Phỉ che đôi môi đỏ mọng của mình lại, ném một cái mị nhãn, làm nũng nói:
- Trương Vĩ, anh có thế giúp tôi chuyện này không!
- Cô trở mặt cũng nhanh quá! Tôi là người thân phận thấp kém có khả năng giúp một đại ký giả như cô sao!
Trương Vĩ nói.
- Anh đừng như vậy được không? Tôi lần trước không phải giúp anh tìm khách hàng sao? Bằng không anh sao có thế ký được cái hợp đồng kia.
Tô Phỉ nói.
- Nói đi, muốn tôi giúp cái gì?
Trần Kiến Sinh có thế ký hợp đồng kia, Tô Phỉ cũng giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa hắn cũng muốn sau này báo đáp Tô Phỉ, giờ Tô Phỉ ngược lại muốn hắn giúp, Trương Vĩ cũng không tiện từ chối.
- Tôi muốn một mình phỏng vấn Hướng Tiểu Manh, anh có thế giúp tôi hẹn cô ấy ra không, cho dù gặp một chút thôi cũng được nữa.
Tô Phỉ làm bộ tội nghiệp, nói.
- Tôi và Hướng Tiểu Manh cũng chỉ gặp qua hai lần, cũng không quen biết như cô tưởng tượng đâu.
Trương Vĩ lắc đầu thở dài.
- Anh xem mấy tấm hình này, cô ta đều chủ động đưa danh thiếp cho anh, vậy còn không phải là quen biết sao!
Tô Phỉ cầm một tấm hình, đặt trước mặt Trương Vĩ không buông tha, nói.
- Tin tức này thật sự rất quan trọng với tôi, anh giúp tôi một chút đi.
Bất động sản hiện tại là nghề sốt dẻo nhất, hơn nữa cũng là nghề có món lãi kếch xù nhất, nghề này một khi bị lộ ra những chuyện đen tối, nhất định sẽ bị khắp nơi chú ý, còn Tô Phỉ cũng có thế nhờ vào tin tức này mà nổi danh.
- Reng reng reng…
Ngay lúc Tô Phỉ cùng Trương Vĩ nói chuyện, đột nhiên điện thoại vang lên, Trương Vĩ cầm điện thoại di động, thấy màn hình hiện lên số của Từ Minh.
Trương Vĩ thấy điện thoại của Từ Minh sửng sốt một chút, bình thường nếu không có chuyện gì lớn, trong lúc nghỉ ngời Từ Minh ít khi quấy rầy hắn, lần trước là bởi vì môn điếm bị đập phá, Từ Minh mới gọi điện thoại cho hắn.
- Từ ca sao lại gọi vào lúc này? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?