Phòng Thuật (Dịch) - Chương 315: Tranh (1)
- Cạnh tranh chức quản lý khu vực!
Sau khi nghe lời nói của Từ Minh, Trương Vĩ có chút kinh ngạc nói to lên.
- Thế nào, cậu không có lòng tin vào bản thân sao?
Từ Minh nói.
- Cũng không phải, chỉ là tôi vừa làm điếm trưởng không lâu, bây giờ lại muốn tranh giành chức quản lý khu vực, không phải là mơ ước quá xa rồi sao!
Trương Vĩ nói.
- Tôi bây giờ cũng không phải chuyển đi ngay, tôi còn giữ vị trí quản lý khu vực hai tháng nữa, đến lúc đó cậu làm điếm trưởng cũng đã được ba tháng, nếu trong điếm có thành tích tốt chắc chắn sẽ có hy vọng.
Trương Vĩ cũng không trả lời ngay, mà nâng ly rượu lên uống một ngụm lớn, cúi đầu trầm tư, quản lý khu vực so với điếm trưởng cao hơn một bậc, các phương diện đãi ngộ khác cũng cao hơn, quan trọng nhất chính là dưới tay còn có thế quản lý nhiều người.
Một môn điếm có hai tổ, mỗi một tổ có mười người, hay nói cách khác điếm trưởng tối đa chỉ có thế tuyển mười nhân viên môi giới, còn quản lý khu vực lại quản lý đến bốn năm môn điếm, mỗi môn điếm có hai tổ, tối đa cũng có thế quản lý hơn trăm người.
Dĩ nhiên đây chỉ là trên lý thuyết, có thế tuyển dụng nhân viên được hay không, còn phải xem năng lực của quản lý khu vực.
Từ một điếm trưởng quản lý mười người, cho đến quản lý khu vực tức quản lý trăm người, đây đối với Trương Vĩ mà nói chính là một cơ hội tốt, nhưng cũng giống như một trận chiến, điếm trưởng là người trực tiếp quản lý nhân viên, nên Trương Vĩ cũng có thế trực tiếp trao đổi với họ.
Còn quản lý khu vực là quản lý mấy chục, mấy trăm nhân viên, cũng không có khả năng chú ý đến từng người, việc của hắn chính là quản lý tốt các điếm trưởng, sau đó thông qua điếm trưởng gián tiếp quản lý, tiếp xúc với nhân viên.
Hay nói cách khác Trương Vĩ nếu trở thành quản lí khu vực, nhất định phải chế trụ các điếm trưởng khác, nếu không những điếm trưởng kia cũng không có khả năng chịu sự quản lý của hắn, hoặc là đối với hắn bằng mặt không bằng lòng, còn những nhân viên kia cũng không có khả năng nghe theo hắn.
Từ Minh có thế ngồi vững vàng ở vị trí quản lý khu vực, là bởi vì tuổi tác của hắn lớn, kinh nghiệm nhiều, năng lực lại mạnh. Hắn làm quản lý khiến cho những điếm trưởng khác có chút bất mãn. Nhưng chắc chắn sẽ không có cảm giác không công bằng.
Nhưng Trương Vĩ và Từ Minh lại khác nhau. Trong tất cả các điếm trưởng, thì hắn nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất, mặc dù công trạng cao cũng thế khiến người khác phục tùng, ngồi lên vị trí quản lý khu vực có thế nói là khó khăn chồng chất!
Nhưng khó khăn càng lớn, thu hoạch cũng càng nhiều. Quản lý khu vực có thế quản lý hơn trăm người, cũng coi như là người có thân phận, dựa vào thân phận Trương Vĩ sẽ được tiếp xúc với nhiều người, nên cũng dễ dàng phát triển các mối quan hệ của mình.
Còn nữa.
Trương Vĩ nếu quả thật có thế làm quản lý khu vực, đồng thời cũng quản lý tốt các điếm trưởng, như vậy Trương Vĩ cũng không cần lo lắng đến việc phía dưới không có người, hắn có thế gián tiếp nắm trong tay mười mấy nhân viên, đây tuyệt đối là một loại tài phú vô hình.
Nghề môi giới bất động sản quan trọng nhất là các mối quan hệ, không chỉ quan hệ mà đến địa vị so với người khác cũng phải cao hơn, có thế tự đề bạt người của mình, thuộc hạ của mình, cũng như những nhân viên có quan hệ với mình.
Nghành môi giới khác với ngành công nghiệp sản xuất, nghề này không cần sản phẩm, cũng không cần đầu tư quá nhiều, mà quan trọng nhất chính là năng lực của nghiệp vụ viên. Chỉ cần anh có một nhóm nhân viên trung thành, như vậy anh đã có thế tự mình mở công ty. Cũng có thế nhờ vào nghề này mà phát triển.
- Từ ca, tôi nghe lời anh.
Trương Vĩ suy nghĩ rõ ràng, trong lòng trở nên kiên định, ánh mắt lấp lánh nói:
- Vị trí khu vực quản lý này tôi nhất định sẽ giành lấy!
- Tốt, tôi thích những người thẳng thắng như cậu!
Từ Minh vỗ bàn một cái, giơ lên ngón tay cái nói:
- Tôi cũng muốn nhìn một chút xem, cậu làm thế nào để giành lấy vị trí đấy!
- Từ ca, vậy anh cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì, làm thế nào mới có thế giành lấy vị trí quản lý khu vực.
Trương Vĩ hỏi.
Trương Vĩ nếu quyết định giành bằng được vị trí quản lý khu vực, cũng không nên do dự chuyện này, mà nên suy tính xem làm thế nào để cạnh tranh với các điếm trưởng khác, làm thế nào mới có thế khuếch trương được ưu thế của mình.
- Quả thật cũng nên phân tích một chút, cậu mặc dù có năng lực để cạnh tranh vị trí quản lý khu vực, nhưng so với những điếm trưởng khác trong khu, cậu quả thật không có ưu thế lớn.
Từ Minh gật gật đầu nói.
- Có thế ngồi vào vị trí quản lý khu vực, chủ yếu dựa vào hai nguyên nhân, thứ nhất chính là thành tích trong điếm, thứ hai chính là được lãnh đạo cấp trên chú ý.
Từ Minh đưa cho Trương Vĩ một điếu thuốc, bản thân hắn cũng cầm lên một cây, hút một hơi nói.
- Điểm thứ hai thì cậu không cần lo lắng, bây giờ tôi, Hàn ca, Dương tổng đều ủng hộ cậu, chủ yếu vẫn là thành tích trong điếm, chỉ cần cậu làm được nhiều thành tích, chúng tôi mới có thế nói giúp cậu chuyện này.
- Từ ca, anh yên tâm.
Trương Vĩ vỗ bộ ngực, bộ dáng thành khẩn nói:
- Tôi nhất định sẽ nỗ lực, tranh thủ tháng sau đạt được công trạng cao nhất trong khu.
- Đối với các đơn hàng lớn cậu đều có năng lực làm tốt, nên công trạng trong điếm tôi không có gì phải lo lắng, nhưng không chỉ riêng công trạng mà còn phải chú ý đến thành tích nữa, những nhân viên dưới cậu cũng phải có năng lực, mới có thế tăng số lượng hợp đồng.
Ngày Trương Vĩ đến Nhã Uyển môn điếm xin việc, là do đích thân Từ Minh phỏng vấn, hắn cũng tự cho mình quyền trở thành người huấn luyện của Trương Vĩ, có thế nói Trương Vĩ là do một tay Từ Minh dạy bảo, nên Từ Minh đối với năng lực và cách thức làm việc của Trương Vĩ cũng hiểu rõ vô cùng.