Phòng Thuật (Dịch) - Chương 317: Độc quyền về phòng nguyên (1)
Trong hai ngày sau đó, Trương Vĩ luôn suy tính làm thế nào để tăng số lượng hợp đồng, đây quả thật là một nhược điểm của tổ bọn họ, dù Trương Vĩ là một người có năng lực lợi hại đi chăng nữa, cũng không có khả năng xử lý tất cả các công việc của mọi người trong tổ.
Hôm sau Tô Ngưng xin nghỉ phép, buổi họp sáng do Trương Vĩ chủ trì, sau khi phân chia một vài nhiệm vụ cho mọi người, thì bắt đầu xem tin tức trên website bất động sản, và một số tin tức thời sự.
- Bốp bốp bốp…
Đúng lúc này, Từ Minh từ phòng làm việc đi ra, ôm cái rương bên người để xuống một bên, vỗ tay một cái nói:
- Làm trễ nải thời gian của mọi người một chút, dừng làm việc lại đi.
Mọi người trong điếm thấy Từ Minh ra khỏi phòng làm việc, đồng thời cũng tuyên bố có lời muốn nói, nên dừng mọi việc lại, ánh mắt nhìn về phía Từ Minh.
- Tôi làm quản lý khu vực cũng một tháng rồi, một tháng này phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, cũng dời đến văn phòng làm việc đến tiểu khu Bách Lâm rồi, nhưng tôi lại không có thời gian chuyển đi, vừa lúc hôm nay có thời gian tôi liền dời đi vậy.
Từ Minh nói.
- Từ ca, văn phòng làm việc cửa anh ở ngay đây, anh dời đến văn phòng ở tiểu khu Bách Lâm làm gì? Quách Bân đứng dậy, có chút không nỡ nói.
Quách Bân cũng là người do Từ Minh một tay dạy bảo, nên quan hệ của hắn và Từ Minh cũng vô cùng thân cận, thấy Từ Minh muốn dời đến văn phòng ở tiểu khu Bách Lâm, trong lòng không nỡ để Từ Minh đi cũng có nguyên nhân, đó chính là Từ Minh ở chỗ này làm hắn cảm thấy trong lòng rất an tâm, nếu Từ Minh dời đi hắn sợ sẽ bị Trương Vĩ gây khó dễ.
- Từ ca, anh dời đến tiểu khu Bách Lâm công tác, không phải xa nhà hơn sao?
Vương Kiến Phát ân cần nói.
- Đúng vậy, Từ ca nếu anh đi, ai giám sát công việc của chúng tôi đây!
Lưu Tử Kỳ cười nói.
- Được rồi, tâm ý của mọi người tôi xin nhận, nhưng mọi người không muốn để tôi đi, tôi ở lại cũng chê tôi vướng bận thôi. Hai vị điếm trưởng của mọi người cũng muốn tôi sớm giao lại nơi này rồi.
Từ Minh cười nói:
- Đúng không. Trương điếm trưởng!
- Hắc hắc. Sao anh lại nghĩ tôi không có lương tâm như vậy chứ, tôi cũng giống bọn họ không nỡ để anh đi.
Trương Vĩ cười nói.
- Thôi đi, mỗi ngày phòng làm việc của tôi đều dịch chuyển, lúc đầu tôi còn tưởng được quan tâm. Sau đó mới hiểu thì ra mọi người chỉ thích phòng làm việc của tôi thôi.
Từ Minh trêu đùa.
- Ha ha ha…
Từ Minh trêu chọc một câu, làm mọi người cười vang, cũng tránh được nỗi buồn khi phải ly biệt.
- Được rồi, đừng cười nữa.
Trương Vĩ đứng dậy. Ép nụ cười xuống dưới, nói:
- Mọi người làm gì, thì làm đi! Tôi ra ngoài tiễn Từ ca một chút.
Sau khi nói xong, Trương Vĩ ôm cái rương cho Từ Minh, theo Từ Minh ra ngoài môn điếm, những nhân viên khác cũng đứng dậy tiễn đến trước cửa, coi như cũng có một chút tôn kính đối với Từ Minh.
Sau khi cùng mọi người cáo biệt, Từ Minh và Trương Vĩ hai người đi cách nhau một khoảng, Từ Minh xoay người lại nói:
- Đúng rồi, người nhân viên tôi muốn giới thiệu tên Hứa Kiệt.
Tôi đoán chừng hắn ngày hôm nay có thế sẽ đến, nếu cậu thấy được thì giữ lại. Không được cũng không sao.
- Tôi biết rồi Từ ca.
Trương Vĩ gật gật đầu, nói:
- Anh ở đây đợi tôi một chút, tôi lái xe đưa anh đi.
- Không cần đâu, đang giờ làm việc mà cậu đi đâu, tôi đón xe đi là được rồi, cậu bây giờ nên dồn hết sức lực vào công việc đi.
Từ Minh nhận cái rương trong tay Trương Vĩ, vỗ vỗ bả vai Trương Vĩ, nói:
- Trở về đi, tôi đi đây.
Cuối cùng, Từ Minh vẫn kiên quyết tự mình rời đi, tuy chỉ là đến phòng làm việc ở Bách Lâm, nhưng Trương Vĩ trong lòng vẫn là có chút không nỡ, quay đầu lại nhìn Nhã Uyển môn điếm, nói:
- Yên tâm đi, Từ ca, tôi nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.
Sau khi về đến môn điếm, Trương Vĩ thu xếp đồ đạc của mình một chút, trực tiếp đem vào trong phòng làm việc, phòng làm việc diện tích khoảng mười mấy mét vuông, bên trong đặt bàn, ghế làm việc, máy vi tính, tủ chứa đồ và một ghế sô pha cho hai người mọi thứ trong đây đều vô cùng sạch sẽ.
Trương Vĩ ngồi xuống ghế làm việc, ghế làm việc này so với ghế ngoài kia thoải mái hơn nhiều, trong người Trương Vĩ cũng thả lỏng, không nhịn được cảm thán nói:
- Vẫn là làm lãnh đạo tốt hơn!
Từ Minh rời đi tuy khiến cho Trương Vĩ có chút không nỡ, nhưng đồng thời cũng có chút thoải mái, lãnh đạo cùng ngồi chung một chỗ, ít nhiều vẫn có cảm giác mất tự nhiên, loại mâu thuẫn này cũng là một căn bệnh chung của mọi người.
- Đông đông đông…
Ngồi trên ghế làm việc nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cửa phòng làm việc vang lên, Trương Vĩ ngồi thẳng người, nói:
- Vào đi.
- Vĩ ca, phía ngoài có một người muốn tìm anh.
Văn Phương đẩy cửa phòng làm việc ra, nói.
- Hắn tên gì?
Trương Vĩ hỏi.
- Hứa Kiệt.
- Cô dẫn hắn vào đi.
Trương Vĩ phân phó nói.
- Được.
Văn Phương gật gật đầu, đi ra ngoài.
Văn Phương cũng là nhân viên dưới tay Trương Vĩ, nhưng vì ở công ty không có trợ lý, nên mới phân phó Văn Phương tạm thời làm trợ lý.
Sau một lát, một người đàn ông đi vào phòng làm việc của Trương Vĩ, người này khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình hơi mập, cao khoảng 1m7, đầu húi cua, xem ra bộ dạng cũng có chút thật thà.
- Cậu là Trương điếm trưởng phải không! Tôi được Từ ca giới thiệu đến đây, tôi tên Hứa Kiệt.
Nam nhân đi đến trước bàn làm việc, nói.
- Không cần khách khí, mời ngồi!
Trương Vĩ cười cười, chỉ vào cái ghế đối diện, nói.
- Trương điếm trưởng, Từ ca cũng nói sơ qua về chuyện của tôi rồi chứ.
Hứa Kiệt cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống nói.
- Đúng vậy, tôi ít nhiều cũng biết một chút.
Trương Vĩ nói.
Hứa Kiệt là được Từ Minh giới thiệu, nên trước khi hắn đến đây, Trương Vĩ cũng ở chỗ Từ Minh tìm hiểu một chút, Hứa Kiệt cũng làm nhân viên môi giới được ba bốn năm, mỗi công ty đều làm một thời gian ngắn, bất kể là kinh nghiệm làm việc hay các mối quan hệ cũng đều không tệ.