Phòng Thuật (Dịch) - Chương 323: Bính từ (1)
(Người giả vờ bị đụng để ăn vạ)
- Ừ.
Lý Mông Dao quay mặt nhìn Trương Vĩ, cắn môi dưới, khẽ gật đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Phụ nữ lúc phát sinh tình huống bất ngờ, năng lực chịu đựng so với đàn ông kém hơn một chút, hơn nữa Lý Mông Dao là người gây họa, nên so với Trương Vĩ lại càng thêm hoảng loạn, Trương Vĩ trong lòng tuy rất lo lắng, muốn biết tình hình cụ thế của người bị thương, nhưng tư duy lúc này vẫn hết sức trấn định.
- Cô ngồi ở đây tĩnh tâm lại đi, tôi đi ra xem một chút.
Trương Vĩ vì quan tâm tình hình của người bị thương, nên cũng không có nhiều thời gian trấn an Lý Mông Dao, dặn dò đối phương vài câu, rồi đưa tay tháo dây an toàn của mình ra.
- Chờ một chút, tôi đi chung với anh, đụng bị thương đối phương tôi cũng rất áy náy, tôi muốn biết đối phương có bị thương gì nghiêm trọng không.
Lý Mông Dao đưa ra bàn tay trắng nõn, kéo cánh tay Trương Vĩ, nói.
- Ừ, đi thôi.
Trương Vĩ trả lời một câu, tuy bàn tay nhỏ bé của Lý Mộn Dao nắm lấy tay hắn, nhưng tình thế khẩn cấp, trong lòng của hắn cũng không có chút tạp niệm gì, chỉ cảm nhận được lòng bàn tay đối phương ra nhiều mồ hôi, đương nhiên là bị chuyện này làm cho hoảng sợ không nhẹ.
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Trương Vĩ vỗ vào mu bàn tay của cô, lập tức mở cửa xe bước xuống, còn Lý Mông Dao từ ghế lái cũng bước xuống xe, hai người đều có chút lo lắng cho người bị thương.
Trương Vĩ sau khi xuống xe, thấy được người bị thương vẫn nằm trên đất như cũ, một chân co ro, một chân để nằm ngang, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ:
- Chân tôi đau quá! Cứu mạng với! Chân của tôi bị xe đụng gãy rồi!
Ngay lúc Trương Vĩ và Lý Mông Dao xuống xe. Một người phụ nữ trung niên cũng chạy đến, vừa quỳ bên cạnh người bị thương vừa kêu khóc, ôm lấy đầu người bị thương, quát lớn:
- Con của tôi! Con tại sao lại bị xe đụng phải! Ông trời già tại sao lại khi dễ cô nhi quả mẫu chúng tôi!
Hai người kêu rên khóc lóc thế lương, khiến mọi người đi đường lập tức vây quanh, nhìn hiện trường tai nạn xe cộ rồi chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ, nhưng ở giao lộ chữ T này xe cộ không nhiều, cũng không hề tắt ngẵn giao thông.
Lý Mông Dao thấy được tình cảnh này, trong mắt ngân ngấn nước, có chút ủy khuất nói:
- Tại sao lại như vậy chứ, lúc nãy tôi rõ ràng thấy phía trước không có ai. Tại sao lại như vậy?
Trương Vĩ vừa rồi nhíu mắt ngủ gật, cũng không hề thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, nghe Lý Mông Dao lẩm bẩm, Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai của cô, nói:
- Cô đừng tự trách mình nữa, tôi qua hỏi thăm một chút.
Lý Mông Dao là người gây ra họa nên không thích hợp cùng người bị thương tiếp xúc, nếu không mọi việc sẽ càng trở nên phiền toái, nên chuyện này chỉ có thế để Trương Vĩ phụ trách, hắn đi đến bên cạnh người bị thương ngồi xổm xuống. Hỏi:
- Vị bằng hữu này cậu bị thương thế nào? Có thế đi lại được không!
- Còn có thế đi lại gì chứ! Chân con trai tôi bị đụng gãy rồi, cậu không thấy nó thống khổ như vậy sao?
Một người phụ nữ trung niên quát lớn.
Nghe người phụ nữ trung niên trách cứ. Trương Vĩ không khỏi nhíu mày, hắn tuy vừa rồi không thấy rõ tình huống xảy ra, nhưng cảm thấy tốc độ xe chạy cũng không nhanh, hơn nữa trên đất cũng không có vết máu, theo lý thuyết thì đối phương không thế bị thương nghiêm trọng như vậy được.
- Bằng hữu, cậu cuối cùng là bị thương ở đâu? Có thể nói cho tôi biết không?
Trương Vĩ hỏi thăm người bị thương đang nằm trên đất lần nữa, đồng thời cũng dùng Độc Tâm Thuật nhìn trộm suy nghĩ của đối phương.
- Chân của tôi gãy rồi! Chân của tôi đau quá!
Người bị thương nằm trên đất lớn tiếng kêu rên nói.
Người nằm trên đất không trực tiếp trả lời Trương Vĩ, nhưng Trương Vĩ thông qua Độc Tâm Thuật, cũng theo dõi được nội tâm của đối phương. Chỉ thấy đối phương thầm nghĩ:
- Tên này xem rất có tiền, thật dễ nói chuyện, đoán chừng có thế kiếm được một số tiền lớn, nhưng bộ dạng của nữ nhân lái xe kia thật xinh đẹp!
- Móa nó, quả nhiên là người giả bị đụng !
Sau khi nhìn thấu suy nghĩ của người bị thương, Trương Vĩ không nhịn được thầm mắng đối phương một câu.
Cái người gọi là ‘bị thương’ này tâm ý còn nghĩ đến tiền và nữ nhân, căn bản cũng không phải thật sự bị thương, nếu không hắn sẽ đau đến chết rồi. Còn đâu mà nghĩ những thứ linh tinh này nữa.
Cái gọi là người giả bị đụng chính là muốn tìm cơ hội trục lợi, lường gạt vơ vét tài sản, giống như cố ý đụng vào chiếc xe, bắt bồi thường, vơ vét tiền tài vật chất.
Thật ra, lúc vừa đụng xe Trương Vĩ cũng có chút hoài nghi. Chỉ có điều Trương Vĩ theo thiện ý nghĩ, cũng không hề đưa ra cái kết luận kia, mà còn muốn xem tình hình của đối phương thế nào, nếu đối phương thật sự bị thương, như vậy Trương Vĩ nhất định sẽ cảm thấy hối hận trong lòng.
Hai mẹ con trên đất vẫn còn khóc rống lên, xung quanh người đi đường cũng tụ tập ngày càng nhiều, Trương Vĩ quan sát những người xung quanh một chút, muốn nhìn xem có đồng bọn của hai người này hay không, suy cho cùng nếu đối phương người đông thế mạnh, thì hai người Trương Vĩ nhất định sẽ bị thua thiệt.
Trương Vĩ quét mắt một vòng xung quanh, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ có thế ngồi xổm xuống lần nữa, hỏi :
- Đại tỷ, con của tỷ bị thương, xung quanh có ai là bằng hữu của tỷ không ? Có thế kêu bọn họ đến hỗ trợ.
- Chỉ có hai mẹ con tôi đến Bắc Kinh kiếm sống, làm gì còn có người khác chứ!
Người phụ nữ trung niên khóc lớn tiếng nói to lên.
Lúc người phụ nữ này đang kêu khóc, Trương Vĩ dùng Độc Tâm Thuật nhìn thấu nội tâm của cô ta, lời nói này của cô ta ngược lại đều là thật lòng, hay nói cách khác “Người giả bị đụng” này chỉ có hai người bọn họ, làm cho Trương Vĩ cũng có chút thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng không sợ bọn họ đông người mạnh bạo.
- Đại tỷ, xin chờ một chút, tôi bây giờ gọi cho cảnh sát, đây cũng coi như là tai nạn giao thông nên tốt nhất là gọi cảnh sát đến xử lý.