Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 327: Nhìn thấu (1)

Người bị thương trẻ tuổi đứng lên từ dưới đất, hai gò má đỏ bừng, hai chân đạp đất, trong miệng tức giận mắng Trương Vĩ, làm gì còn có bộ dạng của nguời bị xe đụng bị thương, chung quanh người đi đường cũng lập tức phản ứng lại, lần nữa lớn tiếng nghị luận.

- Cái tên nam nhân lái BMW thật không phải là người tốt rồi, đã đụng bị thương con người ta rồi, bây giờ còn bạt tai con người ta nữa.

Một lão thái thái mắng.

- Đại nương, đại nương làm sao lại không phân rõ tốt xấu, cái bộ dạng kia mà là người bị xe đụng bị thương ư, bà xem hiện tại hai chân đứng trên mặt đất, có chút bị thương nào đâu.

Nam nhân đầu hói cua phản bác.

- Thật đúng là, người giả bị đụng không chuyên nghiệp rồi, lần này bị bại lộ rồi

- Người giả bị đụng cũng là người nha! Lấy cớ gì mà tát người ta mấy bạt tai, không thế thờ ơ được.

- Vậy lần trước lão bản mắng tôi mấy câu, tôi liền từ chức không làm nữa, lần này người giả bị đụng không giả bộ nữa cũng là hợp tình hợp lý!

- Nhưng mà nam nhân lái xe thật sự là ngoan độc, cái tát ấy đủ vang dội rồi.

- Người giả bị đụng nên đánh, đánh cho bọn họ một trận cho nên thân. Lần trước mẹ của tôi cũng bị mấy tên dành dựng đụng xe lừa bịp một vố rồi. Mẹ của tôi phải nằm viên mấy tháng nữa đấy.

Nam nhân hớt tóc đinh lắc đầu thở dài nói.

Vào lúc mọi người ở đây đều nghị luận, nam nhân bị thương sờ hai gò má nóng hừng hực, rống lên một tiếng, quơ hai đấm bổ nhào về phía Trương Vĩ nói:

- Dám đánh vào mặt của toa, tao liều với mày.

Thấy được đối phương đang ở tư thế liều mạng, Trương Vĩ trên mặt nở một nụ cười, mặc dù đối phương khí thế hung hăng, nhưng cũng không hề sợ hãi, nói trắng ra là dựa sức mạnh đám đông.

Trương Vĩ lúc học đại học cũng học qua một chút quyền anh. Chỉ là bây giờ hắn không có sài đến nữa, trong xã đoàn cũng có thi đấu nhưng thua nhiều thắng ít, Thường là sưng mặt sung mũi, sau đó cũng rất ít khi tham gia hoạt động ở xã đoàn.

Trình độ đánh quyền anh của Trương Vĩ cũng thuộc hàng chuyên nghiệp, nhưng đơn độc đánh với người bình thường cũng gặp không ít khó khăn, chỉ thấy chân trái của Trương Vĩ tiến lên trước, chân phải chống đất, thân hình hơi nghiêng, phô diễn một tư thế chiến đấu.

Trương Vĩ trước dám đi tìm Vương Chấn lý luận, cũng bởi vì hắn biết một chút quyền anh, kết quả hắn gặp phải song quyền nan địch tứ thủ, bị đối phương đánh cho một trận. Lại để cho Vương Chấn thừa cơ đi vòng qua phía sau đánh lén, từ đó về sau Trương Vĩ không đánh nhau hung hăng mà đánh nhau một cách không ngoan.

Người bị thương trẻ tuổi lao đến trước mặt Trương Vĩ, đánh loạn xạ về phía Trương Vĩ, một đấm đánh vào cánh tay trái Trương Vĩ, Trương Vĩ chịu đựng đau đớn hứng một đòn, sau đó tung một đòn móc vào mặt đối phương.

- Bịch…

Trương Vĩ dùng chiêu quyền móc lên. Trực tiếp đánh trúng cằm đối phương, tuy rằng Trương Vĩ đã rất lâu rồi không có luyện tập, nhưng khí lực không bị yếu đi, một lần nữa thanh niên người bị thương bị đánh trúng, người giật lùi về phía sau.

Trương Vĩ cũng không hề muốn dễ dàng bỏ qua hắn, Trương Vĩ chân phải xoạc lên bên trái. Trọng tâm dời qua chân phải, thân thế sườn khuynh, chân trái hướng về sườn phía trước tung cước, một đá vào ngực đối phương, trực tiếp đạp bay đối phương ra ngoài.

Động tác của Trương Vĩ liền mạch dứt khoát. Miêu tả thì thấy lộn xộn, nhưng hành động diễn ra chỉ trong nháy mắt. Khi mọi người chung quanh chưa kịp phản ứng, người bị thương trẻ tuổi lại lần nữa nằm trên đất kêu rên, chỉ có điều lần này là thật!

Tuy rằng Trương Vĩ dùng một bộ đấu pháp quyền anh, mà dân chuyên nghiệp không coi vào đâu, thậm chí tuyển thủ nghiệp dư cũng không quan tâm, nhưng Trương Vĩ lại đánh bại đối phương hết sức gọn gang sạch sẽ, mọi người đều phải tán thưởng.

- Quá đẹp! Bọn giàn cảnh này phải bị đánh như vậy mới được.

- Người anh em, anh có phải là dân chơi quyền anh không vậy?

- Con có bị sao không? Bị thương có nặng hay không?

Nữ nhân trung niên thấy con trai bị đánh ngã, nằm trên đất lấy tay che ngực, nhanh chóng chạy tới ân cần hỏi han, lần này bà ta thật sự cảm thấy sốt ruột rồi.

Nam nhân xưng là Thắng Lợi gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Trương Vĩ vừa rồi đá một đá không hề nhẹ, làm cho người giả bị thương trẻ tuổi vô cùng sợ hãi, nằm trên đất che ngực, vừa rồi vẻ liều mạng cũng đã biến mất.

- Ngươi có phải là con người hay không? Ngươi đụng trúng con ta bị thương nó đã không tính toán, bây giờ muốn đánh chết nó hay sao?

Nữ nhân trung niên chỉ vào Trương Vĩ, mắng.

- Cho tới bây giờ mà còn diễn kịch nữa, không biết suy nghĩ sao? Tôi không muốn chấp nhặt với những kẻ như bà, khuyên bà nên sớm cút đi ngay!

Trương Vĩ quát lại.

- Ta đây có giả vờ gì đâu chứ, ngươi đụng con ta bị thương là thật mà!

Nữ nhân trung niên vẫn còn giảo biện.

- Con của bà là cố ý lao vào xe của tôi, mục đích chủ yếu cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi. Hơn nữa vừa rồi bà cầm 300 NDT, đã chứng minh là bà có hiềm nghi đi lừa đảo dàn dựng gạt người rồi.

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng tiếp tục nói.

- Hơn nữa, con của bà vừa rồi đã đứng dậy được rồi không thấy à? Đâu có chỗ nào bị thương đâu, hai người căn bản là người giả bị đụng để lừa gạt!

- Huynh đệ, nói rất hay! Nếu như cần làm chứng, tôi có thế làm chứng cho.

Nam nhân đầu hói cua từ trong đám người đi ra, lớn tiếng nói.

- Tôi thấy nữ nhân này lấy tiền của anh rồi, cũng nhìn thấy con của bà ta không bị thương. Tôi có thế chứng minh hai người bọn họ là người giả bị đụng đấy!

- Đa tạ người bạn này bênh vực lẽ phải!

Trương Vĩ cảm kích nói.

- Không sao, con người của tôi hận nhất là những tên lưà gạt.

Nam nhân đầu hói cua đưa cho Trương Vĩ một tấm danh thiếp, nói:

- Đây là danh thiếp của tôi, nếu như cần làm chứng anh có thế gọi điện thoại cho tôi.

- Tiểu tử, đại nương hiện tại cũng đã minh bạch, hai người kia đúng là tên lừa gạt, anh nếu cần người làm chứng, thì gọi cho tôi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free