Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 329: Hẹn gặp (1)

Trương Vĩ chở Lý Mông Dao đến cửa điếm Bách Lâm, bản thân cũng không đi vào trong điếm họp, mà chuẩn bị sửa xe, hắn cũng không trực tiếp đi đến cửa hàng 4s, ngược lại lái ô tô đi đến xa lộ cao tốc.

Trương Vĩ hư mất kính chắn gió ô tô, đổi một cặp kính chắn gió xe BMW cũng phải hơn hai vạn NDT, số tiền này Trương Vĩ cũng không muốn tự mình thanh toán, đây cũng là lí do hắn không lựa chọn báo cảnh sát, mà lái ô tô chạy đến đường cao tốc.

Một khi Trương Vĩ lựa chọn báo cảnh sát, chuyện này liền sẽ biến thành án hình sự, ác ý đập xe không có trong phạm vi bồi thường của công ty bảo hiểm, đến lúc đó tiền sửa chữa ô tô chỉ có thế do mẹ con giả bị đụng chi trả, Trương Vĩ cũng không ngây thờ tin rằng hai tên lừa gạt sẽ trả phí sửa xe.

Hơn nữa cảnh sát một khi tham gia chuyện này, ngược lại sẽ càng thêm phức tạp, đi trình tự pháp luật hết ít nhất mấy tháng, mặc dù pháp viện phán định đối phương phải bồi thường, đối phương cũng chưa chắc có thế trả nổi bồi thường, lãng phí mấy tháng còn phải tự bản thân thanh toán.

Nếu như đem tinh lực xử lý chuyện này đặt vào công việc, Trương Vĩ ít nhất có thế tạo ra hơn trăm lần ích lợi, cho nên Trương Vĩ cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trong chuyện này.

Chiếc xe này của Trương Vĩ cũng được mua mấy vạn NDT phí bảo hiểm, Trương Vĩ cũng không muốn hoàn toàn thanh toán khoản tiền này, cho nên muốn đem phí sửa xe gán cho công ty bảo hiểm, nhưng mà công ty bảo hiểm bồi thường loại chuyện như vậy rất phiền toái, công ty bảo hiểm sẽ không bồi thường toàn bộ trong thời gian ngắn.

Ô tô Trương Vĩ thuộc loại ác ý bị đánh đập, tình huống như vậy sẽ không có trong phạm vi bồi thường, nên Trương Vĩ nhất định phải dùng biện pháp khác, đây cũng là nguyên nhân Trương Vĩ lái xe đến gần đường cao tốc.

Dựa theo quy định của công ty bảo hiểm “Trong quá trình chạy xe tạo thành tổn thương, công ty bảo hiểm mới có thế tiến hành bồi thường” nhất là phát sinh ở trên xa lộ cao tốc thì khả năng được bồi thường rất lớn.

Cho nên Trương Vĩ mới đi tới đường cao tốc. Trực tiếp gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, nói lúc ô tô chạy trên đường cao tốc Kinh Thạch. Có xe tải rơi đồ đập nát kính chắn gió, Trương Vĩ cũng không có thấy rõ biển số xe đối phương.

Tình huống không phải hai xe đụng nhau, không có nhân viên bị thương, cũng không rõ ràng nên cảnh sát giao thông đi tới hiện trường, trực tiếp gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm cũng có thế xử lý, đây cũng là nguyên nhân Trương Vĩ chọn phương pháp này.

Xe Trương Vĩ mới đóng phí bảo hiểm mấy chục ngàn NDT, còn một cặp kính chắn gió chỉ hai vạn, cộng thêm tình huống như vậy đã ở trong phạm vi bồi thường, cho nên công ty bảo hiểm sẽ không có gây khó khăn quá mức. Nói cho Trương Vĩ một số mã bảo hiểm , bảo Trương Vĩ đến cửa hàng 4S sửa chửa ở địa điểm gần nhất để sửa xe.

Đương nhiên, chuyện này đối với Trương Vĩ cũng có chút ảnh hưởng, ít nhất phí bảo hiểm của hắn sang năm sẽ tăng lên một chút. (Đây là một án lệ chân thật, bằng hữu có thế tự mình kiểm nghiệm.)

Ngày hôm sau Trương Vĩ đến Trung Thông môn điếm, cái ghế phòng làm việc còn chưa ngồi nóng, Lý Mông Dao liền gõ cửa đi đến. Ngồi ở trên ghế đối diện Trương Vĩ, hỏi:

- Điếm trưởng, ô tô của ngài đã sửa xong chưa?

- Nào có nhanh như vậy chứ? Đoán chừng nhanh nhất cũng phải ngày mai mới xong.

Trương Vĩ cười đáp.

- Vậy phí sửa chữa, có cần tôi giúp anh gánh chịu một phần hay không?

Lý Mông Dao đề nghị.

- Không cần, sự tình đều đã xử lý tốt.

Trương Vĩ phất tay áo từ chối.

Chuyện công ty bảo hiểm gánh chịu tiền sửa chữa. Trương Vĩ cũng không hề nói cho Lý Mông Dao, chuyện này càng ít người biết được càng tốt, dù sao chuyện Trương Vĩ làm cũng không có gì hay.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua, Trương Vĩ không thế đi họp trong khu, chuẩn bị hỏi thăm Lý Mông Dao một chút sự tình trong hội nghị. Nhưng mà không đợi hắn lên tiếng nói chuyện, cửa phòng lại đột nhiên bị người mở.

Trương Vĩ nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn hướng ên phía trước, thấy được Lý Mộng Phi đứng ở cửa, hỏi:

- Cậu không biết trước khi tới đây cần phải gõ cửa sao?

- Vậy à, thật xin lỗi, tôi quên mất rồi vậy.

Lý Mộng Phi trừng mắt cặp mắt, cẩn thận đánh giá hai người một phen, nói.

- Tỷ, vì sao cũng đến phòng làm việc của Vĩ ca vậy?

Lý Mộng Phi tò mò hỏi.

- Ở trong công ty gọi ta là trợ lý.

Lý Mông Dao đứng dậy, trừng đệ đệ của mình một cái, đối với Trương Vĩ cười cười, nói:

- Điếm trưởng, tôi đi ra ngoài trước.

- Cô đợi lát nữa, tôi còn có chuyện muốn hỏi.

Trương Vĩ phân phó một tiếng, vừa chỉ chỉ Lý Mộng Phi ngoài cửa, hỏi:

- Cậu tìm tôi có chuyện gì, nói đi!

- Vĩ ca, tỷ của tôi là trợ lý môn điếm, lại không cần tiếp xúc nghiệp vụ, anh tìm cô ấy có thể có chuyện gì?

Lý Mộng Phi bĩu môi, nói.

- Tôi tìm trợ lý nói chuyện gì, còn phải báo với cậu?

Trương Vĩ hừ một tiếng, có chút không nhịn được nói:

- Cậu có chuyện gì cứ nói đi!

- Tôi ngày hôm qua liên hệ một cái khách hàng lớn, là thương nhân đến từ khu Thơm Giang bên kia, nhưng tôi lại sợ bản thân mình tiếp đãi không xong, cho nên muốn để anh theo tôi cùng đi gặp khách hàng.

Lý Mộng Phi mi phi sắc vũ nói.

- Anh trực tiếp để khách hàng đến điếm không được sao?

Trương Vĩ nói.

- Vị khách hàng kia không phải người bình thường, hơn nữa người ta mua chính là căn hộ hạng sang, loại phòng Nhã Uyển tiểu khu này người ta cũng nhìn không thuận mắt, cho nên mới muốn anh theo tôi cùng đi.

Lý Mộng Phi nói.

- Nói khách hàng điện thoại cho tôi, tôi liên lạc với hắn một chút, ít nhất cũng phải tìm hiểu một chút tình hình khách hàng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free