Phòng Thuật (Dịch) - Chương 331: Thu mua công ty (1)
Tại một tiệm cơm nhỏ tương đối sạch sẽ, Vương Mẫn ngồi một mình ở một phòng V.I.P, chân mày cau lại, khoanh hai tay, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài, thần thái tỏ ra lo lắng.
Vương Mẫn có vẻ già đi mấy phần, vẻ hoạt bát nhanh nhẹn cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày này cô ta có thế nói là sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều vì chuyện của công ty mà bôn ba, nghĩ hết các loại biện pháp mà doanh số công ty vẫn đi xuống.
Vương Mẫn ở thủ đô phấn đấu mấy năm, tích cực kiệm dụng, tích thiểu thành đa, mới được mấy vạn NDT, lại được người thân cho vay mượn mấy vạn NDT, do đó mới đủ tiền bạc cùng bằng hữu hợp mở công ty.
Nhưng mà không nghĩ tới công ty mở không lâu, một người bằng hữu sắp sửa rút cổ phần, chỉ còn lại có nàng và Lý Chiêu Đệ, hơn nữa công ty mới vừa bắt đầu buôn bán, khách hàng vô cùng khan hiếm, trong khoảng thời gian ngắn khó có thế có công trạng, vì vậy nên tình trạng lỗ vốn công ty vẫn đang tiếp diễn.
Mà Vương Mẫn cùng Lý Chiêu Đệ tiền bạc có hạn, rất nhanh thì sẽ xuất hiện tình trạng kiệt quệ tài chính, nếu như không có tiền bạc rót vào, công ty rất có thế khôngvthể vận hành được nữa, đến lúc đó hai người bọn họ mất cả chì lẫn chài, hai bàn tay trắng.
Thần sắc của Vương Mẫn luôn thất thần ,cửa phòng V.I.P đột nhiên mở ra, một thanh niên đi đến, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Vương đại mỹ nữ sao lại có thời gian mời tôi ăn cơm chứ hả!
- Trương Vĩ, anh đã đến rồi.
Vương Mẫn đứng dậy, hướng về phía thanh niên cười cười, chủ động giúp Trương Vĩ kéo ra cái ghế, nói:
- Mời ngồi.
-cảm ơn nhiều.
Thấy được Vương Mẫn đối với mình khách khí như vậy. Trương Vĩ trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Cô khách khí như vậy. Cũng làm cho tôi có chút ít không quen.
Trước kia, Vương Mẫn đối Trương Vĩ có chút hiểu lầm, sở dĩ thích cùng Trương Vĩ đấu võ mồm, thậm chí có một số lần có lời nói châm chọc, chợt trở nên nhiệt tình như thế, cũng khó trách Trương Vĩ nhất thời có chút khó thích ứng.
- Có thế giữ đồng nghiệp lâu nay, nên cảm giác có chút thân cận rồi chứ hả.
Vương Mẫn trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng nói.
- Đúng nha.Nghề môi giới bất động sản có tính linh động cao, quả thật làm cho người cảm khái nha!
Trương Vĩ gật gật đầu, đồng ý nói.
- Không nghĩ tới, anh hiện đã làm tới điếm trưởng Nhã Uyển!
Vương Mẫn cảm thán một tiếng, có chút ngượng ngùng nói:
- Lần trước gặp mặt, tôi đã làm trò cười cho người trong nghề rồi
- Tôi cũng chẳng qua là vận khí tốt mà thôi.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Đúng rồi, tôi chọn mấy món ăn. Không biết có hợp với ý anh không.
Vương Mẫn đưa tay phải ra, chỉ chỉ bàn ăn nói, cô tôi bây giờ có việc nhờ vả nên có vẻ kính cẩn.
- Đúng vậy, rất ngon.
Trương Vĩ nhìn xem trên bàn thức ăn, cười nói:
- Tôi thật là đói bụng.
- Uống ly bia ướp lạnh trước .. Giải giải khát cái đã.
Vương Mẫn vừa nói, vừa rót bia cho Trương Vĩ.
Vương Mẫn mặc một cái cổ áo cổ hình chữ V, quần dài, eo thắt chặc, rót rượu vào lúc người hơi khuynh, song áp sát, để lộ ra phần ngực. Trương Vĩ trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được một màn cảnh xuân mê người.
Trương Vĩ ánh mắt có ngắm một chút. Cũng không hề dừng lại quá lâu, từ khi nàng cùng Tô Phỉ mướn chung nhà, quần áo Tô Phỉ vô cùng bạo lộ , thậm chí ở nhà còn mặc Bikini, khiến cho Trương Vĩ có sức miễn dịch rất cao.
- Vương Mẫn, cô gọi tôi đến không chỉ để ăn cơm thôi chứ.
Trương Vĩ uống một ngụm bia, cười nói:
- Có chuyện gì, cô nói thẳng ra đi.
- Lần trước tôi có đề nghị anh nhập cổ phần chung công ty với tôi, anh có thế suy nghĩ thêm một chút không.
Vương Mẫn nhìn chằm chằm Trương Vĩ, có chút thấp thỏm nói.
Nghe được lời nói của Vương Mẫn, Trương Vĩ trên mặt nở một nụ cười, thật ra Vương Mẫn thỉnh cầu hắn vào lúc này, hắn cũng đã đoán được sự tình này, chỉ có điều để có được ích lợi đàm phán, trước tiên phải nắm được thế chủ động.
- Vương Mẫn, lấy tư cách bằng hữu tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng mà tôi hy vọng cô có thế suy nghĩ, tình cảnh hiện tại của tôi thật không cho phép.
Trương Vĩ nói.
- Anh nhập cổ phần chung công ty, ba người chúng tôi đều có cổ phần, tôi cảm thấy rất tốt mà.
Vương Mẫn nói.
Trương Vĩ cũng không phải là người ăn một mình, cũng xem trong lợi ích bạn hữu, nhưng nhập chung công ty thì không thế quyết định giống như là một khối xương sườn “Bỏ thì tiếc, ăn thì không ngon” .
Trung gian môi giới là nghề rất khác biệt, trích phần trăm cao hơn lương căn bản, ký hợp đồng càng nhiều, trích phần trăm càng cao, cũng không cần cổ phần.
Cũng như trong điếm công trạng một tháng cho là một triệu, trong đó 20~40% phân cho nghiệp vụ viên ký hợp đồng, 10% cấp cho điếm trưởng, sau khi trừ đi nghiệp vụ nhân viên tư, tiền mướn phòng cùng với khác phí dụng, đại khái ích lợi của điếm chỉ khoảng chừng 40%.
Mà nếu như Trương Vĩ không phải thu mua mà là nhập cổ, như vậy hắn chỉ có thế thu được một phần ba ích lợi, thì điếm công trạng là 13%, trong khi hắn làm điếm trưởng ở Công ty Trung Thông, công trạng đạt đến trên trăm vạn, cũng đồng nghĩa có thế thu được 10% từ việc trích phần trăm, hơn nữa công ty phát lương căn bản, tiền thưởng, cũng không so sánh với được vói việc nhập cổ phần.
- Nếu như cô đã có nguyện ý như vậy, tôi có thế suy tính lại việc này, cô cùng Lý Chiêu Đệ nhất định được bồi thường, nhưng tôi sẽ xem xét nhập cổ phần công ty.
Nếu như Trương Vĩ nhập cổ phần công ty, nhất định phải đem một phần tinh lực tới đây, mà còn tiền kiếm lại không thế so sánh với Công ty Trung Thông, còn phải cả ngày lén lén lút lút, lo lắng đề phòng, còn không bằng chuyên tâm làm tại Công ty Trung Thông, ít nhất có thế để cho hắn mau sớm thăng chức.