Phòng Thuật (Dịch) - Chương 414: Trả thù (2)
- Bà con thân thích thuộc về bà con thân thích, ích lợi thuộc về ích lợi, có một số thời điểm vẫn cần phải phân định rõ rang một chút.
Quan hệ giữa Trương Vĩ và Trương Kỳ, cũng không hề quá mức thân mật, đơn thuần bảo đối phương trợ giúp bản thân mình, căn bản cũng không thực tế.
- Xế chiều Vương Oánh cũng tới tìm tôi, cũng cùng mục đích với anh.
Trương kỳ cũng không hề trực tiếp đáp ứng, nhưng lại thử dò xét đối phương một chút.
- Em cùng Vương Oánh cũng chưa quen thuộc, song phương cũng không có cơ sở hợp tác, một khi cô ta đem chuyện này nói cho Ngô Dũng, đến lúc đó em sẽ không nhận được gì đâu.
Trương Vĩ lắc đầu.
- Vậy cũng được, lỡ như tôi giúp đỡ đối phương ký hợp đồng, đối phương không chịu thực hiện lời hứa trước, tôi quả thật chỉ có thế ngậm bồ hòn, chắc chắn tôi cũng không muốn làm chuyện như vậy.
Câu nói này của Trương Kỳ xem như một lời hai nghĩa, không chỉ nói cho Trương Vĩ là cô ta từ chối Vương Oánh mà còn muốn cho Trương Vĩ biết hắn cũng chẳng có cơ hội.
- Em không cần vội vã cự tuyệt anh, anh cùng Vương Oánh không giống nhau, cũng tuyệt đối sẽ không đi bán đứng em, cái hợp đồng này làm thành rồi, chúng ta ai cũng sẽ có được lợi ích.
Trương Vĩ nhìn chằm chằm gò má của đối phương, ánh mắt lấp lánh.
- Thật ra, tôi không phải loại người ăn hoa hồng đó, cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Ngô tổng, chỉ cần anh tìm được môn điếm thích hợp. Tôi sẽ tận lực giúp anh.
Trương kỳ nói giọng miễn cưỡng.
- Nước quá trong ắt không có cá, em đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết được, sẽ không truyền đến tai Ngô tổng.
Trương Vĩ không chỉ cần tận lực, mà là cần phải nhất định ký được cái hợp đồng này. Có những thời điểm cần phải dùng thủ đoạn.
Rất nhiều đại lão bản lúc cho thuê nhà, cũng sẽ không do bọn họ tự mình xử lý, mà là sẽ sai khiến một thuộc cấp làm, tên thủ hạ này đôi khi còn trọng yếu hơn đại lão bản, rất nhiều công ty môi giới vì muốn nắm bắt hợp đồng, sẽ lén gửi tiền chiết khấu cho những tên thủ hạ đó.
- Vậy để tôi suy tính một chút chứ hả?
Trương Kỳ do dự một lát. Trong lòng vẫn còn có chút cố kỵ, cũng không hề trực tiếp đáp ứng Trương Vĩ.
- Được, vậy anh đi trước.
Trương Vĩ cũng không hề lập tức bức bách đối phương, làm như vậy chỉ sẽ phản tác dụng. Sau khi cùng gia đình Trương Kỳ nói lời từ biệt, hắn liền trở về trụ sở của mình.
Chỉ cần Trương Kỳ có thế đáp ứng Trương Vĩ, đồng thời cùng nhau phối hợp, Trương Vĩ nắm chắc 80% trở lên ký được cái hợp đồng này, bởi vì Trương Kỳ lấy tư cách là người liên lạc trực tiếp với khách hàng, hoàn toàn có thế có tác dụng ngăn cách cả trong lẫn ngoài.
..
Triệu Văn Long đang vô cùng buồn bực, vừa nghĩ tới trên chiếu bạc thua mất hơn tám trăm vạn, trong lòng hắn liền cảm nhận được một sự đau lòng, vì gần như mất hết tiền mặt của hắn, mà hắn thậm chí không dám đem việc này nói cho người trong nhà.
Cơn tức này hắn vẫn luôn nuốt không trôi, cho dù không thế bắt Trương Vĩ đem tiền phun ra, cũng tuyệt đối sẽ để cho hắn yên, bất quá hắn cũng không phải là loại sức trâu không có đầu óc, trước khi quyết định trả thù Trương Vĩ, vẫn là nên hảo hảo tra xét một chút lai lịch của Trương Vĩ.
- Bưu Tử, tôi nhờ anh tra xét sự việc thế nào rồi?
Triệu Văn Long càng nghĩ càng giận, không nhịn được liền gọi một cú điện thoại.
- Long ca, chúng tôi đã điều tra cẩn thận, tên tiểu tử kia chính là điếm trưởng Công ty Trung Thông, cũng không có thân thế hiển hách gì.
Nam nhân được xưng là Bưu Tử hồi đáp.
- Ngươi tính đối phó hắn ra sao?
Triệu Văn Long hỏi.
- Long ca, ngài là lão đại, tôi nghe ngài.
Bưu tử hỏi ngược lại.
- Trước mắt không cần dùng hạ độc thủ quá độc ác, nên dạy dỗ hắn một chút, xem thử có người thay hắn ra mặt hay không, nếu như không có người thay hắn ra mặt, tôi sẽ chầm chậm đùa chết hắn, cho hắn biết tiền của ta không phải dễ ăn như vậy đâu!
Mặc dù nói thân thế Trương Vĩ vậy, nhưng Triệu Văn Long đối với Lý gia có chút kiêng kỵ, nên ngay từ đầu cũng không hề thẳng tay, mà là quyết định thử đi trước dò xét một chút, nếu như Lý gia đối với chuyện này không có phản ứng, đến lúc đó Triệu Văn Long cũng sẽ không cố kỵ gì rồi vậy.
- Long ca, ngài nói dạy dỗ là chỉ cái gì nha?
- Nhiều lời, đó là chuyện ngươi phải suy tính, loại chuyện như vậy xử lý không tốt, ta xem ngươi làm được gì?
Triệu Văn Long thấp giọng quát.
- Tôi hiểu rồi Long ca, nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng.
Nghe được Triệu Văn Long tức giận, Bưu Tử nhanh chóng phụ họa.
- Ục ục…
Nghe được Triệu Văn Long cúp điện thoại, nam nhân được xưng là Bưu Tử, miệng không khỏi thầm nói:
- Móa nó, lão tử thay ngươi làm việc, còn phải bị mắng? Thật là tức mà!
Trong một cái nhà xưởng rộng hơn 100 mét vuông, mấy thanh niên vạm vỡ ngồi vây quanh thành một đoàn, ở giữa chính là Bưu Tử, kẻ vừa nói điện thoại cùng Triệu Văn Long, gương mặt có vẻ bồn chồn nóng nãy không yên.
- Lão đại, vậy ta có làm hay không?
Một tiểu đệ bên cạnh Bưu Tử.
- Nhiều lời, dĩ nhiên làm, không làm lão tử lấy cái gì nuôi ngươi!
Bưu tử bộp tay lên đầu tên tiểu đệ một cái.
- Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ nha? Bắt rồi đánh hắn một trận, hay là phá nhà hắn!
Một tên huynh đệ mập lên tiếng.
- Đừng nóng vội, trước hết để cho ta nghĩ.
Bưu Tử phất tay áo nói, hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng biết có ít người chọc được, có ít người không chọc được, vừa rồi nói chuyện hắn nghe được rồi, Triệu Văn Long đối cái tên Trương Vĩ kia có chút kiêng kỵ.
Mặc dù không biết là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, nhưng Bưu Tử trong lòng cũng có chút cố kỵ, cũng không muốn lần đầu hạ thủ quá độc ác, nếu không thì hai bên không có đường giải hòa, lỡ như chọc một phải một nhân vật giả heo ăn hổ thì rất phiền phức.