Phòng Thuật (Dịch) - Chương 433: Xuất thủ lần nữa (1)
Trương Vĩ bảo hai người đừng cảm mình, không đơn thuần bởi vì khách khí. Nguyên nhân chủ yếu là hắn muốn chuyển sự chú ý của hai người, lên tên Lý Chí Tân kia, điều tra rõ người này rốt cuộc là đang làm gì, tại sao có âm mưu hạ độc thủ ba người.
Cho đến khi Trương Vĩ vừa rồi dung Độc Tâm Thuật, người Lý Chí Tân muốn đối phó là Phùng tiên sinh, còn hắn và Bưu Tử bất quá là bị dính líu mà thôi, nhưng Trương Vĩ hiện tại đâm phá âm mưu của hắn, nếu như đối phương bởi vì chuyện này muốn trả thù mình, Trương Vĩ nhất định là đi tự chuốc lấy xui xẻo.
- Phùng tiên sinh, tên phục vụ này dù sao cũng luôn thúc giục ngài thưởng thức cá nóc, tôi cảm giác hắn hẳn là hướng về phía ngài, ngài có biết thân phận của hắn hay không.
Trương Vĩ có chút nghi ngờ.
- Trương huynh đệ, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, sắc mặt của Phùng tiên sinh dần lạnh xuống, hướng về nam nhân vạm vỡ bên cạnh, phân phó:
- Ngươi đi kiểm tra thân phận của hắn một chút.
- Vâng.
Nam nhân vạm vỡ sau khi nghe xong lời nói của Phùng tiên sinh, lần nữa đi tới bên cạnh Lý Chí Tân, cởi áo sơ mi trên người hắn ra, lộ một hình xăm màu xanh trên ngực.
Trương Vĩ từ trên ghế đứng dậy, thấy được hình xăm Lý Chí Tân trên người, loáng thoáng có thế phân biệt ra được là một võ sĩ cầm đoản đao, trên người hắn còn có hình xăm mãng xà lớn, ký hiệu một người một xà giống như là Bác Đấu, hoặc có thế là Phiên Phiên Khởi Vũ.
- Hừ, quả nhiên là bọn Nhật Bản.
Phùng tiên sinh đứng dậy, nhìn thoáng qua hình xăm trên người Lý Chí Tân, hừ lạnh một tiếng.
Chính cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối thủ cạnh chính của Hồng Môn là người Nhật Bản, đối với hình xăm trên người Lý Chí Tân, Phùng tiên sinh cũng tự nhiên không lạ.
- Má nó, đám hầu tử Nhật Bản, mới được yên thân mấy ngày, không nghĩ tới lại bắt đầu nháo sự, lúc này nhất định phải xử lý bọn chúng.
Bưu Tử từ trên ghế đứng dậy, vừa nói, vừa đến bên cạnh Lý Chí Tân, đạp một cước mạnh bạo lên người của hắn, dường như không làm như thế, không thế biểu đạt hết sự tức giận trong lòng của Bưu Tử.
- Làm hắn tỉnh lại. Xem có thế tra khảo được một vài thông tin hữu dụng hay không.
Phùng tiên sinh phất phất tay, phân phó chon nam nhân vạm vỡ.
Nghe được Phùng tiên sinh phân phó, Nam nhân vạm vỡ thuận tay cầm một cái nĩa trên bàn, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn, đi đến bên cạnh thân thế vẫn còn run của Lý Chí Tân.
- BA~ BA~...
Nam nhân vạm vỡ đầu tiên là tát đối phương hai cái. Tuy rằng tay dùng khí lực không nhỏ, gò má của đối phương đã sưng đỏ rồi, nhưng Lý Chí Tân nằm trên đất cũng không hề thanh tỉnh.
- Hừ.
Nam nhân vạm vỡ từ trong lổ mũi phát ra, một tiếng hừ lạnh, đầu tiên là dùng tay trái bịt kín miệng đối phương, rồi sau đó đem cái nĩa trong tay đảo qua một cái, đột nhiên đâm vào đùi Lý Chí Tân. Ánh mắt thậm chí không nháy một cái.
- Hừ…
Cái nĩa cắm vào trong đùi, Lý Chí Tân phát ra tiếng khóc thét đau khổ, thân mình liều mạng vặn vẹo, dường như khiến cho hắn dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa.
Nam nhân vạm vỡ cắm cái nĩa vào đùi Lý Chí Tân. Cũng không lập tức rút cái nĩa ra, mà giảo động từ từ trên đùi Lý Chí Tân, thậm chí có thế nghe được tiếng va chạm nhỏ, khiến cho người khác có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Cái nĩa không ngừng giảo động. Lý Chí Tân càng vùng vẫy nhiều, khí lực trên người cũng càng lúc càng lớn. Di chứng bị đánh qua đã dần dần biến mất, có thế nói là hoàn toàn từ hôn mê thanh tỉnh lại.
Cảnh tượng vừa rồi đều trước mắt Trương Vĩ, tuy rằng ngoài mặt cố giả bộ trấn định, nhưng trong lòng lại không ngừng sợ hãi, lòng bàn tay cũng ra nhiều mồ hôi. Thời đại này tương đối yên bình, Trương Vĩ mặc dù tâm lý tố chất khá tốt, nhưng lần đầu tiên gặp được loại tràng diện này, cũng không thế nào thờ ơ được.
Tuy rằng nam nhân vạm vỡ bịt kín miệng Lý Chí Tân, nhưng cái nĩa không ngừng chuyển động, thanh âm Lý Chí Tân hét thảm càng lúc càng lớn, vì để tránh người bên ngoài phòng VIP riêng nghe được, nam nhân vạm vỡ ngừng chuyển động cái nĩa, nhưng cũng không rút ra.
- A… Hổn hển…
Nam nhân vạm vỡ sau khi buông tay trái ra, Lý Chí Tân thở hổn hển từng ngốn từng ngốn, hai tròng tròn vo của đôi mắt hiện đầy tơ máu.
Nam nhân vạm vỡ vung cánh tay, dùng sức tát Lý Chí Tân hai cái:
- Nói, là ai phái ngươi đến, đồng bọn các người ở nơi nào?
- Đồ ngu…
Lý Chí Tân sử dụng khí lực cả người, tức miệng mắng to một tiếng, hai tay chống đất, dường như muốn bật dậy từ trên mặt đất.
- Bịch…
Tốc độ của Lý Chí Tân tuy không chậm, nhưng tốc độ của nam nhân vạm vỡ còn nhanh hơn, đập một quyền vào ngực Lý Chí Tân, lần nữa đánh hắn ngã xuống đất, ấn cổ hắn uy hiếp:
- Nói cho ta biết, đồng bọn của ngươi ở nơi nào, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đến cái thế giới này.
- Phì…
Lý Chí Tân không chỉ nói tiếng Hán rất lưu, lời mắng người cũng học được không ít, phun nước bọt vào nam nhân vạm vỡ, la mắng:
- Muốn gia gia ta đây làm phản đồ, ngươi đừng hòng mơ tưởng!
- Đồ chó hoang, ta xem ngươi mạnh miệng được bao lâu.
Nam nhân vạm vỡ lau nước bọt trên mặt, trên mặt lộ ra một tia hung ác, lần nữa dùng tay trái ấn miệng Lý Chí Tân, tay phải giảo động cái nĩa trên đùi.
- Ừ…
Lý Chí Tân trong miệng lần nữa phát ra tiếng rên rỉ, thân thế dùng sức vùng vẫy, phản kháng, lại bị một hộ vệ khác của Phùng tiên sinh gắt gao ấn chặt, chỉ có thế ở trong thống khổ phản kháng vô vị.