Phòng Thuật (Dịch) - Chương 462: Tự thân thế nghiệm (2)
- Nói đi, trong các ngươi ai là lão đại?
Tên đầu trọc đi tới trước mặt năm người xét hỏi.
-T ôi…là Tôi
Bưu Tử hồi đáp hưu khí vô lực, hắn trong lòng bây giờ hoàn toàn rất sợ hãi, đám người hắc y nhân này so với hắn thì điên cuồng hơn nhiều.
- Ngươi tên là gì?
- Tôi tên là Bưu Ca.
Bưu Tử đáp, sau khi nói xong mới cảm giác nói sai, nhanh chóng nói bổ sung:
- Tôi tên là Bưu Tử, tôi tên là Bưu Tử.
- BA~ BA~...
Tên đầu trọc nghe được Bưu Tử nói, đưa tay phải ra tát Bưu Tử hai bạc tay.
- Con mẹ ngươi chứ Bưu ca, gọi là cọng long lão tử!
- Ha ha ha! Lão đại, tiểu tử này lại có danh tính giống anh!
Hắc Kiểm Bàn Tử vừa nói, vừa giơ tay phải ra đánh Bưu Tử đang quỳ dưới đất một bạt tai.
- Tinh trùng lên não hả mậy, còn muốn làm lão đại của lão tử ta hay sao?
- Ngài là Bưu ca! Sauk hi “Bưu Tử” quỳ trên mặt đất nghe cuộc đối thoại của hai người, mở hai mắt to ra nhìn Bưu ca đầu trọc.
- Đúng thật là Bưu ca. Tôi là Tam Pháo nè!
Người quỳ trên mặt đất xưng danh là ‘Bưu Tử’ thực ra là Trịnh hoa, tên thường gọi Tam Pháo, trước kia làm thuộc hạ của Bưu Tử, sau đó chính mình ra đời lăn lộn, vì thế mới rời nhóm Bưu Tử đầu trọc. Trở thành lão đại mấy tên côn đồ.
Về phần cái danh hiệu “Bưu Tử” này, chẳng qua là do chính hắn nói mà thôi.
- Lão đại, tiểu tử này nhìn quen quen.
Hắc Tử nhìn Bưu Tử giả một cái, quay đầu lại nhìn Bưu Tử thật thì thầm một tiếng.
- Hắc Tử ca, ngài còn nhớ tôi đi. Tôi sẽ kính rượu ngài.
“Bưu Tử” giả quỳ trên mặt đất nói.
Bưu Tử đầu trọc có nhiều tiểu đệ, nên không thế nhận ra hết được, nhưng mà người quỳ trên mặt đất là “Bưu Tử ” giả lại nhìn quen mắt.
- Tại sao dám giả mạo danh lão tử ta. Phế ngươi đi!
- Bưu ca, tôi không dám, tôi từ hôm nay tôi sẽ trở lại là Tam Pháo!
Bưu Tử giả quỳ trên mặt đất, vội vàng lắc đầu nói.
- Cút sang một bên, ta sẽ xử lí ngươi sau.
Bưu Tử đầu trọc đá Tam Pháo ngã lăn ra, đi về phía Triệu Văn Long.
- Tiểu tử ngươi chính là Triệu Văn Long?
Bưu Tử đầu trọc túm tóc Triệu Văn Long, cúi đầu nhìn mặt của hắn, phun nước bọt, tra hỏi.
- Tôi là Triệu Văn Long, ba ta là Triệu Khuông Sinh.
Triệu Văn Long làm gì còn gì dám lớn miệng ở đây, gương mặt sợ hãi hồi đáp.
- BA~...
Nghe được Triệu Văn Long nói, Bưu Tử dung tay phải đánh vào mặt Triệu Văn Long.
- Địt mẹ mày, ba ngươi là Triệu Khuông Dận lão tử cũng không sợ!
- Lão đại. Triệu Khuông Dận không phải hoàng đế Đường triều sao?
Hắc Tử nhớ bản thân mình nghe nói qua người người này, có chút am hiểu.
- Hắc Tử… Anh xem kịch truyền hình nhiều lắm rồi đó.
Nghe lời nói của tiểu đệ, Bưu Tử khóe miệng quất một cái, ra vẻ dạy dỗ hắn.
- Lão đại, ý anh là sao?
Vẻ mặt Hắc Tử gương mặt tỏ ra không hiểu.
- Không có việc gì. Người này giao cho ngươi, ta đi về trước.
Bưu Tử đầu trọc vỗ vỗ bả vai Hắc Tử, dặn dò.
- Được, được cứ để cho tôi.
Bàn Tử vỗ bộ ngực, nói bảo đảm.
- Ừ.
Sau khi nói xong Bưu ca, dẫn bảy huynh đệ, lái hai chiếc xe Benz đi, để lại cho Hắc Tử để lại một cái xe có rèm che cùng một xe thương vụ.
Hắc Tử nhìn theo hai chiếc xe hơi rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn, quát lớn:
- Các huynh đệ, vào trong xe cầm hộp cấp cứu ra, băng bó cho bọn đi.
-cảm ơn Hắc Tử ca,cảm ơn Hắc Tử ca.
Tam Pháo nằm trên đất thế hiện gương mặt cảm kích, hắn cho rằng Hắc Tử là nhớ tình xưa, cho nên mới lập tức điều trị cho bọn họ.
- Không cần cảm tạ tôi, mọi người chắc đói bụng, khát rồi, khồng cần nói nữa đâu.
Hắc Tử cười nói.
- Hắc Tử ca,cảm ơn người.
Tam Pháo kích động.
-cảm ơn Hắc Tử ca!
-cảm ơn Hắc Tử đại ca.
mấy tiểu đệ của Tam Pháo cũng nói cảm tạ theo, cảm giác mình đã tránh được một kiếp khó khăn.
- Hắc Tử ca, lão đại không phải kêu là xử lí bọn họ sao? Anh đối xử bọn họ tốt như vậy làm cái gì?
Một hắc y nhân có chút không hiểu.
- Ngươi biết cái gì!
Hắc Tử trừng đối phương một cái, trách cứ:
- Mau điều trị vết thương cho bọn họ, cho bọn họ ăn cơm no, thân thế bọn họ mới có thế cường tráng, như vậy mới có thế dùng nhiều chiêu hành hạ bọn họ chứ, bằng không chơi một phát là chúng chết rồi, còn ý nghĩa gì nữa.
Hắc y nhân nghe xong lời của Hắc Kiểm Bàn Tử, cũng không biết phải hình dung như thế nào ý nghĩ của chính mình, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngập.
- Hắc Tử ca… Anh thật là tài giỏi.
Nhóm người Tam Pháo cùng Triệu Văn Long, nghe được lời của Hắc Kiểm Bàn Tử liền há to miệng, thân mình run nhè nhẹ, bọn họ đã không cách nào hình dung được sự sợ hãi trong lòng mình bây giờ.
- Được rồi, băng bó xong rồi, đem bọn họ treo bên trong nhà xưởng cho ta, tối hôm nay mới bắt đầu thôi, thú vị còn ở phía sau.
Hắc Kiểm Bàn Tử cười hắc hắc.
Trương Văn Long nghe được Hắc Tử nói, trên mặt lập tức tỏ vẻ lo lắng, vừa rồi hắn hỏi Tam Pháo hành hạ Trương Vĩ như thế nào, Tam Pháo bày cho hắn ba chiêu, quần đấu, quỳ xuống đất, treo lên nhà xưởng, không nghĩ tới ba chiêu này lại dùng đối phó với mình.