Phòng Thuật (Dịch) - Chương 493: Thủ đoạn (1)
Trương Vĩ lái xe Maserati Genesis, tới môn điếm Phong Độ Bách Lâm, khó tránh khỏi gây chấn động một phen, như loại xe sang trọng hơn 200 vạn NDT này, đối với hầu hết nghiệp vụ viên mà nói, đều là xa xỉ phẩm mong muốn mà không thế có.
Sau khi đậu ô tô xong, Trương Vĩ đang lúc ánh mắt mọi người hâm mộ bước xuống, tới trước mặt đám người Trình Hâm, chào hỏi:
- Trình quản lý, các vị, mọi người khỏe.
- Trương điếm trưởng, ngài tới thật đúng giờ đấy, một phút cũng không hơn.
Trình Hâm hừ lạnh một tiếng, nói.
- Trình quản lý, đa tạ ngài khen ngợi.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng cười nói.
- Trương lão đệ, không nghĩ tới mấy ngày không thấy, cậu lại đổi xe rồi sao?
Sau khi thấy Trương Vĩ Maserati, ánh mắt Lưu Chấn Quốc lộ ra một chút nghi ngờ, nói:
- Chậc chậc, thật là làm cho người hâm mộ nha!
Không chỉ Lưu Chấn Quốc có cảm khái này, các quản lí của điếm khác cùng các nghiệp vụ viên cũng gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, chiếc xe này của Trương Vĩ thật sự là rất đắt, căn bản không phải điếm trưởng một công ty môi giới có thể mua nổi, bọn họ thậm chí hoài nghi Trương Vĩ có phải là con ông cháu cha hay không.
- Được rồi, đã đến giờ rồi, đều vào họp rồi chứ hả.
Thấy Trương Vĩ trở thành tiêu điểm của mọi người, Trình Hâm trên mặt lộ ra một chút bất mãn, phất tay áo nói.
Trình Hâm sau khi phân phó một tiếng, mọi người nhanh chóng đi xuống phòng họp dưới đất, dựa trình tự trình tự chỗ ngồi lần trước ngồi xuống, bất quá lần này thay đổi người diễn trên bục giảng.
Vào lúc rất nhiều nghiệp vụ viên đều đi vào hội nghị, Trình Hâm từ một bên đi lên bục giảng, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Rất vui mọi người hôm nay có thể đến đúng giờ, sở dĩ tôi yêu cầu thời gian nghiêm khắc như vậy, thậm chí có người không đến đúng giờ sẽ tiến hành thông báo phê bình trong khu, cũng không phải tôi có ý gây khó khăn cho mọi người. Mà là muốn khiến cho mọi người có một quan niệm thời gian cùng kỷ luật tổ chức.
- Chúng ta làm nghề trung gian môi giới, những điều cần lưu ý chính là hợp tác của một đội, lực lượng một người là vô cùng nhỏ nhoi, chỉ có phát động tính tích cực của tất cả nghiệp vụ viên đồng tâm hợp lực, công trạng trong khu chúng tôi mới có thế tăng lên từng nấc.
- Nếu như một người ngay cả mình đều không quản được. Không thế đi làm đúng giờ, không thế công tác đúng giờ, thậm chí không thể dẫn khách đúng giờ, vậy các ngươi nói cho tôi biết…
Giọng của Trình Hâm trước nay chưa từng nghiêm khắc, ngón trỏ tay phải đập mặt bàn, hỏi ngược lại:
- Công ty các ngươi phải làm gì?
Sau một lát chờ đợi, không có ai trả lời vấn đề này, ánh mắt Trình Hâm nghiêm khắc quét mắt nhìn mọi người. Hỏi:
- Các bạn không muốn trả lời vấn đề vừa rồi, tôi đổi câu hỏi khác, công ty này quan trọng nhất là gì?
- Trình quản lý, tôi biết.
Tống Dân đứng dậy, thẳng người, nói.
- Anh nói.
- Tính tổ chức cùng tính kỷ luật.
Tống Dân gương mặt trang trọng nói.
- Nói rất hay.
Trình Hâm vỗ tay một cái. Nói:
- Tôi tin rất nhiều người đang ngồi đều biết hai điểm này, nhưng thật sự có thế làm được càng ngày càng ít.
- Tôi còn muốn hỏi một câu nữa, làm được hai điểm này rất khó không?
Trình Hâm dừng lại một lát, nói.
- Lời thừa thải tôi không nói, các ngươi tự suy tính một chút đi, tóm lại tôi chỉ có một mục đích, chính là để cho công trạng trong tiệm chúng tôi tăng lên từng nấc. Để cho từng nghiệp vụ viên đang ngồi đều có thế kiếm tiền.
- Tốt.
Tống Dân kêu một tiếng tốt, lập tức bắt đầu dùng sức vỗ tay, còn mấy điếm trưởng còn lại cũng vỗ tay theo, nghiệp vụ viên tổ bọn họ cũng đều vỗ tay theo, không biết từ khi nào Trình Hâm có được hơn phân nửa người ủng hộ.
- Tôi hiểu được rất nhiều người không thích nghe lãnh đạo nói chuyện, vậy giờ tôi không nói nữa, để mấy điếm trưởng các ngươi nói, nói công trạng mục tiêu tháng này ít nhiều một chút.
Trình Hâm thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, nói.
- Mục tiêu công trạng tổ chúng tôi tháng này 10 vạn nguyên!
Tống Dân đứng dậy, giành nói trước.
- Mục tiêu công trạng tổ chúng tôi 20 vạn nguyên.
Hà Quân nhìn thoáng qua Trình Hâm trên bục giảng. Thanh âm vang dội nói.
- Mục tiêu công trạng tổ chúng tôi 20 vạn nguyên…
Hà Quân sau khi hô công trạng mục tiêu 200 ngàn NDT, Trương Khiết Quỳnh, Mã Huy, Trịnh Trạch cũng không muốn thua hắn một con, đều hô lên mục tiêu công trạng 200 ngàn NDT, làm cho sắc mặt của Tống Dân không khỏi có chút khó coi.
- Móa nó, sớm biết tôi sẽ không là người đầu tiên báo cáo. Đám người kia rõ ràng lấy tôi làm bàn đạp.
Tống Dân phun nước bọt nói.
- Mục tiêu công trạng tổ chúng tôi 10 vạn nguyên.
Ngay lúc Tống Dân âm thầm ão não, Trương Vĩ cũng hô lên mục tiêu công trạng tháng này.
Lưu Chấn Quốc nhìn thoáng qua Trương Vĩ, chần chờ một lát, cũng theo nói to lên.
Tô Ngưng nói to lên.
- Không phải chứ, điếm trưởng Trương Vĩ, Lưu Chấn Quốc, Tô Ngưng trụ cột của khu, công trạng tháng trước tổ ba người bọn đều trên trăm vạn NDT, tháng này làm sao lại mục tiêu công trạng 10 vạn nha.
- Tháng trước công trạng trong khu chúng tôi hơn 400 vạn nguyên, hơn 3 triệu là ba tổ này làm, nếu lập tức hạ xuống 10 vạn nguyên, vậy công trạng khu chúng ta không phải là tiêu tùng luôn rồi sao?
- Đâu chỉ là vỡ nha? Nếu công trạng trong khu xuống dốc không phanh, tôi đoán chừng vị trí Trình quản lý cũng không giữ được.
Thấy mục tiêu công trạng ba người Trương Vĩ thấp như vậy nghiệp vụ viên, trong điếm cũng không khỏi nghị luận, dù là năm điếm trưởng còn lại cũng khiến cho biến sắc, nhưng còn bản nhân Trình Hâm lại không có biến hóa lớn.
- Mục tiêu công trạng chỉ là kế hoạch tạm thời một người, chỉ cần mọi người tận lực công tác có thế, hoàn thành có phần thưởng, không được lần sau tiếp tục cố gắng.