Phòng Thuật (Dịch) - Chương 496: Vô tình đụng mặt (1)
Trận đánh này của Trình Hâm hết sức đẹp, cứng rắn ép khí thế của ba người Trương Vĩ xuống, coi như là hả cái bực trong lòng. Lúc này hắn đang ở trong phòng làm việc tiếp đãi hai điếm trưởng mới gia nhập Công ty Trung Thông, cùng bọn họ thương lượng những vấn đề sau này của hai tổ.
- Ông…
Ngay lúc Trình Hâm đang nghe Vương Chấn nói chuyện, điện thoại di động của hắn đột nhiên reo lên một cái, Trình Hâm thuận tay lấy điện thoại di động ra vừa thấy, trên màn ảnh là một số điện thoại lạ, gửi cho hắn một tin nhắn.
- Di…
Thấy được nội dung tin nhắn, Trình Hâm không khỏi ờ khẽ một câu, sắc mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
- Trình quản lý, ngài nếu là có chuyện, chúng tôi đi trước vậy, xế chiều hôm nay bàn tiếp cũng được?
Thấy được dáng vẻ Trình Hâm cúi đầu trầm tư, Lăng Phong bên cạnh không nhịn được nói.
- A… Thật xin lỗi nha, vừa rồi tôi mất thần rồi vậy.
Trình Hâm nhanh chóng cất điện thoại di động, sắc mặt lộ ra một tia áy náy, nói:
- Như vậy đi, giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm, xế chiều chúng tôi tại tiếp tục nói chuyện.
- Trình quản lý, để cho ngài mời khách không thích hợp nha, hay là tôi mời khách vậy.
Vương Chấn cười nói.
- Khó mà làm được, hôm nay là các vị lần đầu tiên tới Công ty Trung Thông, tôi là chủ nhà đúng lý nên mời khách.
Trình Hâm sắc mặt nghiêm, giả vờ cả giận nói.
- Nếu Trình quản lý ra lệnh rồi, chúng tôi chỉ có cung kính không bằng tòng mệnh rồi vậy.
Lăng Phong cười nói.
- Vậy là được rồi đúng không? Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong tiếp tục nói chuyện!
Trình Hâm vừa nói, một bên đứng dậy, dẫn ba người hướng về phía bên ngoài phòng làm việc đi.
..
Trong phòng VIP riêng một nhà hàng, ba người Tô Ngưng, Lưu Chấn Quốc, Tống Dân gương mặt nghiêm túc, yên lặng không nói, còn Trương Vĩ lại ngồi ở một bên chơi điện thoại, dường như ba người thái độ nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến hắn.
- Trương điếm trưởng, tôi thấy đề nghị này của ngài, vẫn là quá mức cực đoan rồi.
Tống Dân phá vỡ yên tĩnh căn phòng, nói.
Tống Dân cùng ba người bọn họ bất đồng tình huống, hắn không có năng lực cạnh tranh quản lí khu vực, hắn sở dĩ tới tham gia tụ hội này, chẳng qua là nghĩ mọi việc đều thuận lợi, đâu nghĩ tới Trương Vĩ sẽ đưa ra biện pháp như thế.
- Tống điếm trưởng, bất kỳ chuyện gì cũng không thế nắm chắc trọn vẹn, nỗ lực bỏ ra càng nhiều, nguy hiểm gánh chịu càng lớn, lợi ích thu được mới có thế càng nhiều.
Trương Vĩ cười nói.
- Đúng nha, lão Tống.
Lưu Chấn Quốc cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Trong bốn người chúng ta nói trắng ra, mặc dù cơ hội cạnh tranh chức quản lí khu vực của anh nhỏ, nhưng chỉ cần ba người chúng tôi có một người thượng vị, anh cũng là công thần xếp hàng thứ nhất.
Sau khi nghe được đề nghị vừa rồi của Trương Vĩ, Lưu Chấn Quốc trong lòng cũng có chút do dự, nếu như chỉ là cùng Trình Hâm chống đối, dựa vào mạch người phía sau hắn, quan hệ cùng công trạng, Trình Hâm cũng sẽ không vạch mặt xử lý hắn.
Nhưng, nếu vì lật đổ vị trí quản lí khu vực của Trình Hâm, mà cố ý giảm công trạng của tổ xuống, tính chất chuyện này nghiêm trọng rồi, nếu như bốn người liên thủ đuổi Trình Hâm đi cũng may, nếu như không có cách nào đuổi được Trình Hâm, như vậy người rời khỏi công ty rất có thế là bọn hắn.
Mặc dù nói dựa vào năng lực Lưu Chấn Quốc, đi công ty môi giới khác giống như vậy làm ăn cũng không tệ, nhưng hắn ở Công ty Trung Thông tích lũy nhân mạch cùng quan hệ, cho một mồi lửa, hóa thành hư không.
Nhưng mà, trải qua một phen vùng vẫy đáy lòng, Lưu Chấn Quốc vẫn là quyết định chắp vá một phen, hắn thực sự không muốn bỏ qua cơ hội lần này, cũng không chịu cam tâm để cho Trình Hâm cỡi trên đầu mình, đáng lo song phương tới bên sứt càng bên gãy gọng, Lưu Chấn Quốc đi công ty khác làm lại phấn đấu.
- Cái này… Tôi suy nghĩ một chút nữa.
Tống Dân xoa xoa mồ hôi trên mặt, ngượng ngùng cười nói.
Bản thân Tống Dân chính là một kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng, a dua, hắn là muốn tìm hiểu tin tức, đâu nghĩ tới sẽ gặp phải cục diện này, nếu như sớm biết Trương Vĩ đưa ra loại ý nghĩ cực đoan này, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia lần tụ hội này .
Nhưng mà, lời Lưu Chấn Quốc mới vừa nói, cũng khiến trong lòng hắn không khỏi động một cái, hắn quả thật không có năng lực cạnh tranh quản lí khu vực, cũng bởi vậy không có uy hiếp đối với ba người kia, sau này cho dù một trong ba người thượng vị, hắn nhất định đều có thế có được chỗ lớn nhất cùng tin cậy.
- Tô điếm trưởng, ngài bây giờ là ý nghĩ gì.
Trương Vĩ quay đầu đi, nhìn Tô Ngưng hỏi.
Ý nghĩ của Tô Ngưng còn phức tạp hơn so với bọn họ. Tô Ngưng ở công ty có bối cảnh sâu nhất, lúc bình thường có được lợi ích cũng lớn hơn, nhưng một số thời điểm cũng là một loại trói buộc, nàng ta trong lúc nhất thời có chút do dự.
Trong bốn người Trương Vĩ là yên tâm có chỗ dựa chắc nhất, dù trận đấu cùng Trình Hâm trong bất lợi, Trương Vĩ rời khỏi Công ty Trung Thông cũng được, nhưng địa vị Tô Ngưng có bây giờ, một phần rất lớn là dựa vào bối cảnh Công ty Trung Thông, một khi nàng ta đi công ty khác, như vậy ưu thế của nàng cũng không còn sót lại chút gì rồi.
- Tô điếm trưởng, lần này chúng ta có thế thành công hay không tôi không biết, nhưng tôi biết được nếu như tôi không nắm được cơ hội lần này, sau này tôi nhất định sẽ hối hận cả đời.
Lưu Chấn Quốc từ nội tâm nói.
- Ai…
Tô Ngưng thở dài một cái, nói đến cùng nàng ta vẫn là một nữ nhân, tuy rằng năng lực của nàng cũng không tệ lắm, nhưng gặp tình huống bất ngờ, ít nhiều sẽ tỏ ra hoang mang lo sợ.
Tô Ngưng sau một lát trầm mặc, bưng chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch nước trà bên trong, hít sâu một hơi nói:
- Tôi cũng uất ức đã nhiều năm như vậy, lần này cứ phóng tay chắp vá một phen, chỉ cần bắt đầu lại từ đầu.