Phòng Thuật (Dịch) - Chương 503: Hồ lão bản (2)
Tô Phỉ cầm điện thoại di động lên, do dự một lát lại buông xuống, nói.
..
Sáng hôm sau, Trương Vĩ lái xe chạy tới Trung Vĩ môn điếm, gọi hai người Vương Mẫn cùng Trần Khôn vào phòng làm việc, chuẩn bị cùng hai người thương lượng chuyện thế chân cho vay một chút.
- Ngồi đi, đừng đứng nữa.
Trương Vĩ thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, tỏ ý hai người ngồi trên ghế sa ***, nói.
- Hai ngày nay việc tìm phòng nguyên thế nào rồi?
Trương Vĩ hỏi.
- Tiến triển không tệ, lại tìm được mấy bộ phòng nguyên tính giới bỉ cao.
Vương Mẫn đáp lại nói.
- Hợp đồng Chu tiên sinh phải nắm chặt, nhưng những hợp đồng khác cũng không được lơ là, trong điếm phải đi vào quỹ đạo kinh doanh bình thường, mà không dựa vào tôi kéo khách hàng tới.
Trương Vĩ nói.
- Ngài yên tâm đi, ta hiểu được.
Vương Mẫn nói.
- Trần Khôn, hợp đồng thế chân cho vay kia của cậu ra thế nào rồi?
- Hôm qua tôi lại cùng người bạn kia nói chuyện một lần, cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là muốn thương lượng một chút với vợ của hắn.
Trần Khôn đáp.
- Được.
Trương Vĩ thuận miệng trả lời một câu, rồi sau đó tiếp tục trầm mặc một lát, nói:
- Phương diện nghiệp vụ Thế chân cho vay, các người có người quen cùng đường không?
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Vương Mẫn cùng Trần Khôn trầm mặc một lát, rồi sau đó Vương Mẫn dường như nghĩ tới cái gì, nói:
- Tôi một thời gian trước làm qua công ty bảo hiểm, cùng quản lí công ty bảo hiểm kia có quan hệ không tệ, bằng không tôi cùng cô ta liên lạc một chút.
- Quản lí công ty bảo đảm kia năng lực thế nào? Cùng ngân hàng quan hệ quen thuộc sao?
- Quản lí công ty bảo đảm kia mặc dù là nữ, nhưng năng lực nghiệp vụ công tác rất mạnh, hơn nữa cùng các ngân hàng lớn quan hệ cũng không tệ.
Vương Mẫn như thật nói
- Được, cô sớm liên lạc cùng cô ta một chút, tốt nhất có thế hẹn cô ta gặp mặt.
Trương Vĩ phân phó một câu, nói.
- Tốt, một hồi tôi liên lạc cùng cô ta.
Nói xong chuyện thế chân cho vay, Trương Vĩ rời khỏi Trung Vĩ công ty, quay trở về Nhã Uyển môn điếm Công ty Trung Thông, mặc dù nói là giảm công trạng trong tổ xuống, nhưng lại giúp nghiệp vụ viên buôn lậu đan, ngược lại nếu so với trước kia lượng công việc nhiều hơn, nhưng nhất định phải chú ý giữ bí mật.
Không chỉ tổ Trương Vĩ như thế, tình huống tổ Tô Ngưng cũng không khác là bao, có thế nói ngoại trừ tỷ đệ Lý Mông Dao ra, toàn bộ mọi người trong điếm lại đi tư đan, một khi bị công ty phát hiện chứng cớ, Trương Vĩ cùng Tô Ngưng nhất định sẽ bị khai trừ.
Trương Vĩ ngoại trừ phải làm việc trong điếm, còn phải xử lý hợp đồng cửa hàng Phan gia vườn, hôm nay đúng lúc là ngày chủ sở hữu nhà cửa hàng kia trở về, Trương Vĩ xế chiều lái ô tô chạy tới Phan gia vườn.
- Lão đệ, ngươi qua đây rồi vậy.
Trương Vĩ vừa đi vào tiệm bán đồ cổ của Vương Siêu, đối phương nhanh chóng nghênh tiếp, nói.
- Vương ca, hai ngày này làm ăn thế nào?
Trương Vĩ nhìn đánh giá trong điếm một cái, cười hỏi.
- Tạm được, thứ bảy khách nhiều hơn.
Vương Siêu đáp lại một câu, lập tức lôi kéo Trương Vĩ vào trong điếm, nhẹ giọng hỏi:
- Lão đệ, cậu thật có nắm chắc, đêm nay Hồ lão bản kia sẽ xuất hiện.
- Nắm chắc bảy phần mười, đến lúc đó chúng ta đi qua nhìn một chút, nếu như đối phương chưa về, thì lấy chút tin tức từ chỗ Khang trợ lý vậy.
Trương Vĩ cười nói.
- Được, cũng chỉ có thế như vậy.
Mấy ngày nay, Vương Siêu luôn tìm hiểu tin tức Hồ lão bản, là muốn ngay lập tức liên lạc với đối phương, bàn chuyện bán tiệm bán đồ cổ kia, chỉ tiếc hỏi thăm không ít người trong nghề, nhưng cũng không biết hành tung Hồ lão bản.
Nghiêm khắc lại nói tiếp, Hồ lão bản này coi như là nửa người trong nghề, hắn dù không có kinh doanh tiệm bán đồ cổ, nhưng lại kinh doanh một cửa hàng trang sức lớn, cùng Vương Siêu bọn họ ít nhiều coi như là có chút liên lạc.
Đối với việc Trương Vĩ nói Hồ lão bản đêm nay trở về, Vương Siêu trong lòng thật đúng là không có ngọn nguồn gì, hắn không biết Trương Vĩ làm thế nào biết chuyện này, thậm chí hai người căn bản cũng không có thấy qua.
6 giờ tối, Phan gia vườn dần dần vắng lạnh lên, Vương Siêu cùng Trương Vĩ cũng đến cửa hàng kia, còn cửa hàng kia đại môn vẫn đóng chặc, bên cạnh treo tấm bảng ngừng kinh doanh tu sửa, nhưng mà trong cửa sổ quả thật mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Sau khi hai người Vương Siêu đi vào từ cửa hông, trong hành lang trống rỗng một mảnh, cũng không thấy người nào, Vương Siêu lấm lét nhìn trái phải một chút, hỏi:
- Hồ lão bản, Hồ lão bản có ở đây không?
Sau khi Vương Siêu hô vài tiếng, trên lầu vang lên một loạt tiếng bước chân, lập tức trên thang lầu xuất hiện hai bóng người, nam tử trước mặt kia xem ra hơn 40 tuổi, quần áo hoa lệ, khí chất không tầm thường, phía sau nam tử kia chính là Khang trợ lý.
- Ôi!!! Đây không phải là Vương lão bản sao? Tôi vừa mới vào cửa, ngài sau lưng đã vào, đây thật là thật trùng hợp.
Nam tử hơn 40 tuổi kia cười nói.
- Hồ lão bản, không nghĩ tới ngài thật đã về, tôi cũng không phải đánh bậy đánh bạ mà thôi.
Sau khi thấy được Hồ lão bản này, trên mặt Vương Siêu lộ ra vẻ vui mừng, đối với Trương Vĩ cũng càng thêm vài phần bội phục, không biết hắn là như thế nào nghe được hành tung Hồ lão bản.