Phòng Thuật (Dịch) - Chương 520: Lật bài (1)
Sáng sớm, một tiếng vang thất thanh làm Trương Vĩ thức tỉnh, hắn từ trên giường ngồi phất dậy, làm đầu óc thanh tỉnh một lát, sau đó mới mặc quần áo ra khỏi phòng, chuẩn bị xem thử xảy ra chuyện gì.
Sau khi Trương Vĩ đi ra khỏi phòng, thấy trong phòng bếp có bóng người, đi đến thì phát hiện Tô Phỉ ở bên trong, trên đất còn có một cái chén bị rớt bể.
- Cô làm gì đó?
Thấy Tô Phỉ đang thu thập mảnh vỡ trên đất, Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.
- Trong phòng bếp thì có thể làm cái gì? Đương nhiên là làm điểm tâm!
Tô Phỉ ngẩng đầu lên trừng Trương Vĩ một cái.
- Cô làm điểm tâm? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi hả?
Trương Vĩ lắc đầu cười nói, Tô Phỉ dọn vào thời gian dài như vậy, này vẫn là lần đầu tiên gặp được cô ta làm điểm tâm.
- Mắc mớ gì tới anh nha! Chuyện gì không phải đều là từ lần đầu tiên bắt đầu sao?
Tô Phỉ giương lên chiếc cằm bóng loáng, nói khiêu khích.
- Ừ, cô nói đúng, tiếp tục đi!
Trương Vĩ giang tay ra, chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng bếp.
- Ài, anh chờ một chút.
Tô Phỉ dường như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng gọi Trương Vĩ lại.
- Có chuyện gì không?
Anh nếm thử chút xem tôi làm thức ăn sáng ngon không?
Tô Phỉ phủi sạch hai tay, từ trên bàn bưng lên một cái đĩa, bên trong có các loại rau dưa, hoa quả.
- Salad rau quả?
Trương Vĩ chỉ chỉ đồ ăn ở bên trong đĩa, thở dài một hơi.
- Cái này ăn no bụng sao?
- Tôi chỉ là nhờ anh nếm thử chút mùi vị, anh ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy chứ?
Tô Phỉ đưa cho Trương Vĩ một cái cái nĩa.
- Đây, phải ăn hết rồi cho tôi ý kiến đó!
- Không phải là hoa quả trên có đổ sữa chua thôi sao? Có gì mà ngon với không ngon!
Trương Vĩ đâm nửa quả ô mai, thả vào trong miệng nhấm nháp một phen.
- Loại người như anh thật không biết thưởng thức, đều không hiểu cái gì gọi là bữa ăn dinh dưỡng, không cho anh ăn nữa.
Tô Phỉ đoạt lấy cái nĩa trong tay Trương Vĩ, xoay người đi sang bên cạnh.
- Như vậy được rồi chứ hả.
Trương Vĩ thế hiện gương mặt vô sự.
Đối với hành động kỳ quái của Tô Phỉ. Trương Vĩ cũng quá lười để ý tới, bắt đầu rửa mặt, dọn dẹp chuẩn bị đi làm, khi hắn đang lau lau giày da của mình, lại thấy Tô Phỉ mang theo một cái hòm tinh xảo, đi ra cửa phòng trước một bước.
10 phút sau, Trương Vĩ tự mình chuẩn bị xong đồ đạc, tiến đến môn điếm Nhã Uyển đi làm. Vừa mới đi tới cửa hàng thì có nghiệp vụ viên chào hỏi hắn.
- Vĩ ca, sớm vậy.
- Ừ, mọi người buổi sáng tốt lành.
Trương Vĩ đi vào môn điếm Nhã Uyển, gật đầu với mọi người.
Ánh mắt Trương Vĩ quét về phía sau, trong lúc đó vô tình bị cái hộp tinh xảo hấp dẫn. Chính là cái mà sáng sớm Tô Phỉ mang đi, nhưng bây giờ là đặt ở vị trí Lý Mông Dao.
- Đây là Tô Phỉ đưa cho cô?
Trương Vĩ đi tới vị trí hàng sau, hứng thú quan sát cái hộp.
- Đúng nha, Tô Phỉ tỷ làm cho tôi salad, mùi vị cũng không tệ.
Lý Mông Dao mở cái hòm tinh xảo, đưa ra trước mặt Trương Vĩ.
- Trương điếm trưởng. Ngài muốn nếm thử chút hay không?
- Không cần, những thứ này tôi ăn không quen.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra một chút tươi cười quái dị, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
- Cô ăn là được rồi, không cần phải để ý đến tôi.
- Vâng.
Lý Mông Dao gật gật đầu, dùng răng cắn một quả táo, bỏ vào trong miệng anh đào, nhẹ nhàng nhai nhai.
- Ừ… Cái kia…
Trương Vĩ cùng Lý Mông Dao ở chung được một thời gian. Hai người cũng có thế xưng là bằng hữu, hắn không biết mình có nên nhắc nhở đối phương một câu hay không.
- Thì sao, anh có chuyện gì không?
Thấy dáng dấp Trương Vĩ muốn nói nhưng lại thôi, trên gương mặt xinh đẹp của Lý Mông Dao lộ ra một bộ vẻ nghi hoặc.
- Reng reng reng…
Ngay lúc Trương Vĩ muốn nói chuyện, điện thoại riêng trên bàn Lý Mông Dao đột nhiên reo lên, Lý Mông Dao gật đầu tỏ ý với Trương Vĩ. Rồi sau đó mới nhấc điện thoại lên hỏi:
- Xin chào, đây là môn điếm Nhã Uyển của công ty Trung Thông, xin hỏi có thể giúp được gì cho ngài?
Lý Mông Dao đáp vô cùng chuyên nghiệp.
- Lý trợ lý, tôi là Tiễn Minh Nguyệt trong khu.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một cô gái.
Tiễn tỷ khỏe chứ, không biết trong khu có chỉ thị gì mới?
Lý Mông Dao cười nói.
- Lý trợ lý thật nói đúng, Trình quản lý quả thật truyền xuống mệnh lệnh mới, buổi trưa 10 giờ trong khu cần phải triệu khai hội nghị, tất cả nghiệp vụ viên cùng điếm trưởng đều phải đến.
Bởi vì chuyện lần trước, Tiễn trợ lý bị Trình quản lý khiển trách một trận, suốt hai ngày này sắc mặt cũng không tốt, nên không có tâm tư cùng Lý Mông Dao đùa giỡn, trực tiếp nói.
- Được, tôi hiểu rồi.
Cảm giác thái độ Tiễn trợ lý có chút lạnh nhạt, Lý Mông Dao cũng không trêu ghẹo đối phương, nghiêm mặt đáp.
- Ừ, cô nhớ thông báo cho hai vị điếm trưởng.
Tiền trợ lý lại dặn dò một câu, lập tức cúp điện thoại.
- Trong khu gọi điện thoại có gì phải không?
Không riêng Trình Hâm chú ý tình hình ở cửa hàng Nhã Uyển, Trương Vĩ cũng rất chú ý chuyện trong khu.
- Buổi trưa lúc 10 giờ, Trình quản lý tổ chức họp, đến lúc đó yêu cầu mọi người đều phải đi họp.
Lý Mông Dao nói.
- 10 giờ, sớm vậy!
Trên mặt Trương Vĩ lộ ra một tia nghi hoặc, không hề biết Trình Hâm vì gì mà vội vã họp như thế, quay đầu nhìn Tô Ngưng bên cạnh một cái, phát hiện đối phương cũng là một bộ dáng dấp trầm tư.
- Quên đi, nghĩ không thông thì cũng không muốn.
Trương Vĩ lắc lắc đầu, lẩm bẩm một câu:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn chứ hả!
- Ba ba.