Phòng Thuật (Dịch) - Chương 554: Sau tiệc rượu (1)
Sau khi rời khỏi Tĩnh Huyên Trai, Trương Vĩ trực tiếp lái xe chạy tới Nghiễm Viên Lộ, sở dĩ đã trễ thế như vậy mà Trương Vĩ còn đi ra ngoài là bởi nhận được điện thoại Dương Quang.
Mặc dù trong điện thoại, Dương Quang không nói rõ chuyện gì, nhưng lại bảo Trương Vĩ nhanh chóng đến tiệm, hẳn là có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Bởi vì sự việc Lý Chiêu Đệ buôn lậu đan, Dương Quang cùng Tô Ngưng đã sinh ra mâu thuẫn, vì thế Dương Quang xung phong cùng Trần Khôn đi mở chi nhánh.
Cũng chính vì cửa hàng vừa mới mở, một khi có chuyện sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh, vì thế Trương Vĩ càng thêm quan tâm, hắn sau khi xong tiệc rượu ngay lập tức đi cửa hàng mới mở.
Trương Vĩ hiện tại đã mở hai cửa hàng, khác biệt là ở cái tên, nếu cửa hàng của Vương Mẫn được gọi là cửa hàng thứ nhất Nghiễm Viên Lộ, thì cửa hàng của Trần Khôn được gọi là cửa hàng thứ hai Nghiễm Viên Lộ.
Thời gian làm việc của công ty Trung Vũ là sáng 9 giờ tối chin giờ, Trần Khôn vì muốn cho cửa hàng hai nhanh chóng phát triển, sớm đã thay đổi trạng thái kinh doanh bình thường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đời lại thêm một giờ, đổi thanh tan ca lúc 10 giờ tối.
Tiệc rượu ở Tĩnh Huyên Trai 9 giờ 20 đã xong, Trương Vĩ lái xe chạy tới cửa hàng thứ hai Nghiễm Viên Lộ, lúc đó đã là 9 giờ 40 phút rồi, trước khi nhân viên tan sở.
Trương Vĩ ngừng ô tô trước cửa hàng, lập tức kinh động đến người trong môn điếm, Trần Khôn cùng Dương Quang xem xét ngoài tiệm, thấy được Trương Vĩ lái ô tô đến, nhanh chóng từ trong điếm ra đón.
- Trương tổng, vì sao anh lại tới đây?
Trương Vĩ bước xuống xe, Trần Khôn bên cạnh vội chạy lên.
- Chà, mới vừa có tiệc với bằng hữu, đang chuẩn bị thuận đường về nhà, thấy đèn cửa hàng vẫn sáng, liền ghé qua xem xét.
Trương Vĩ phất phất tay áo, không xem chuyện này là quan trọng.
- Trương tổng, mời anh vào cửa hàng, tôi lấy cho anh ly nước.
Dương Quang nheo đôi mắt nhỏ lại, ân cần nói với Trương Vĩ. Thực hiện dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
- Ừ.
Trương Vĩ vừa gật đầu, sau đó đi vào trong tiệm, vừa nói với Trần Khôn:
- Trần điếm trưởng, tình hình cửa hàng hai ngày nay như thế nào? Cửa hàng có nhiều khách hàng không?
- Ách… Có thế là cửa hàng vừa mới mở, khách tới cửa hàng không được nhiều.
Trần Khôn cúi đầu, nói lấy lệ một câu.
- Không có vấn đề gì, vạn sự khởi đầu nan. Chỉ cần quảng bá được tên tuổi, việc kinh doanh có thế đi vào quỹ đạo.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Trần Khôn, an ủi.
Cửa hàng số một Nghiễm Viên Lộ sở dĩ có thể kinh doanh bình thường, là bởi vì Trương Vĩ tìm được khách hàng lớn là Chu Bàn Tử, nhưng dựa vào các mối quan hệ cá nhân của Trương Vĩ, không phải là một biện pháp lâu dài.
Nếu như chỉ là mở thêm vài chi nhánh, Trương Vĩ cần phải lo lắn, nếu như muốn làm lớn, làm mạnh, nhất định phải để môn điếm tự thân vận động, chỉ khi cửa hàng mới tự tạo ra được lợi nhuận, mới có thế giúp cho công ty khuếch trương nhanh chóng.
Nói chuyện một lúc, nhóm ba người đi vào môn điếm, Trương Vĩ ở bên trong đánh giá một phen.
Đang chuẩn bị cùng nghiệp vụ viên ra đón tiếp, lại phát hiện trong cửa hàng chỉ có một người, mặc dù cộng thêm Trần Khôn cùng Dương Quang mới tổng cộng 3 người.
Cửa hàng thứ hai Nghiễm Viên Lộ phải có tám người mới đúng, cho dù là có nhân viên trong điếm xin nghỉ, cũng không có khả năng năm người nghỉ cùng một lúc, bây giờ vẫn chưa hết giờ làm việc, chẳng lẽ mọi người trong cửa hàng đã về sớm hết rồi.
- Trần điếm trưởng, cửa hàng thứ hai Nghiễm Viên Lộ lại khôi phục giờ tan ca là 9 giờ rồi sao?
Trương Vĩ tỏ vẻ hoài nghi.
- Không có, tiệm chúng ta tới 10 giờ mới tan ca, khi nào công trạng cửa hàng tăng trưởng ổn định, đến lúc đó mới khôi phục lại tan ca lúc chin giờ tối.
Trần Khôn giải thích.
- Vậy sao trong cửa hàng chỉ có ba người? Các nghiệp vụ viên còn lại đã chạy đi đâu rồi?
Trương Vĩ có vẻ tức giận.
- Trương tổng, mấy người còn lại đều xin nghỉ rồi.
Trên mặt Trần Khôn lộ ra vẻ xấu hổ.
- Xin nghỉ!
Sắc mặc Trương Vĩ trầm xuống:
- Trong điếm có tổng cộng hết thẩy mấy người, mặc dù là muốn xin nghỉ nghỉ ngơi, cũng không có khả năng năm người cùng nghỉ một lúc chứ.
- Có hai người xin nghỉ phép trước rồi. Còn ba người còn lạci ó việc gấp, do đó hôm nay cả năm người đều không đi làm.
Tuy rằng giải thích mấy câu, nhưng trên trán Trần Khôn đã đầy mồ hôi.
Trần Khôn bây giờ là “Cắn rang chụi đựng, có khổ không được nói ra”, cùng một ngày mà có đến năm người xin nghỉ phép, hắn lại làm sao có thế không đem lòng sinh nghi, chỉ có điều sự tình hiện tại còn chưa hiểu hết được, hắn không muốn gây ấn tượng xấu cho Trương Vĩ, do đó cũng không nói thêm gì nữa.
- Anh liên hệ với Vương Hỉ Hỉ chưa?
Trương Vĩ trầm ngâm một lát.
- Ngày hôm qua, Vương Hỉ Hỉ xin nghỉ phép, tôi thấy ba nghiệp vụ viên không có tới, nên đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn lại không nghe điện thoại.
Trần Khôn thở dài một cái.
- Để tôi gọi điện thoại cho hắn thử.
Trương Vĩ vừa nói, vừa từ trên ghế salon đứng lên, cầm điện thoại di động của mình đi ra ngoài.
Điều này khiến cho Trương Vĩ có chút thất vọng, hắn bấm điện thoại gọi cho Vương Hỉ Hỉ, nhưng đồng thời nhận được trạng thái tắt máy của đối phương, điều này làm cho trong lòng Trương Vĩ càng thêm tức giận.
Trương Vĩ đứng ở ngoài Trung Vĩ môn điếm, thấy được Trần Khôn đang chờ ở trước cửa tiệm, liền vẫy tay gọi hắn.
- Trần Khôn, cửa hàng mới khai trương được một thời gian rồi, anh cùng Vương Hi Hỉ làm việc chung như thế nào rồi.
- Tạm được, nguyên nhân có thế là đã từng làm điếm trưởng, ít nhiêu có vẻ hơi không phục cách quản giáo.
Trần Khôn châm chước chỉ chốc lát, liền nói ra.
- Vậy anh quan hệ cùng những nghiệp vụ viên khác như thế nào? Anh tóm lại có thế quản lý được mấy người?
Trương Vĩ chất vấn.
- Quan hệ cũng không tệ lắm.
Trần Khôn ánh mắt lập lòe, ngữ khí có vẻ không tự tin.
- Chuyện này, anh có thể tự mình xử lý tốt không?
Trương Vĩ nghiêng đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.