Phòng Thuật (Dịch) - Chương 584: Thuyên chuyển công tác (1)
- Tại sao tất cả đều không nói!
Trương Vĩ cặp mắt trợn tròn, quét mắt nhìn mọi người dưới đài, đặt chén trà trong tay:
- Tô điếm trưởng, thủ tục chuyển đi nơi khác của cô làm xong chưa?
Nghe được lời nói của Trương Vĩ, Tô Ngưng sắc mặt trầm xuống, biết Trương Vĩ đang hướng đến mình khai đao, nhưng cô cũng vô lực chống cự, bởi vì nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn rời khỏi Công ty Trung Thông, mà lựa chọn việc bị điều đi nơi khác.
Nếu như, Tô Ngưng muốn thuận lợi điều đi, thì không thế đối ngịch với Trương Vĩ, bởi vì Trương Vĩ trên danh nghĩa là lãnh đạo của cô, không thế làm quá mọi chuyện lên được.
- Trương quản lý, tôi đúng là đang suy tính chuyển đi nơi khác.
Tô Ngưng hít sâu một hơi, thành thật nói.
Tô Ngưng một mực không hiểu, Trương Vĩ là làm thế nào biết chuyện cô muốn đổi đi nơi khác, theo phân tích của cô thì có ba trường hợp, thứ nhất là do công ty để lộ tin tức.
Thư hai là do trong điếm không cẩn thận để lộ tin tức, thứ ba là có người mật báo cho Trương Vĩ, mà người mật báo kia có khả năng chính là Lưu Tử Kỳ, bởi vì chuyện này người cuối cùng được lợi chính là cô ta!
- Thật là đáng tiếc!
Trương Vĩ thở dài một cái, lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện:
- Nhưng mà mỗi người đều có chí hướng riêng, Tô điếm trưởng nếu như đã quyết, tôi cũng sẽ không cản trở.
- Như vậy đi, trong khoảng thời gian chờ chuyển đi nơi khác, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, về phương diện tiền lương hay đãi ngộ đều như cũ, coi như là chút tâm ý trong khu, cho Tô điếm trưởng ngày nghĩ phép miễn phí, thế nào?
Trương Vĩ cười nói.
- Được.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Tô Ngưng trên mặt lộ một nụ cười khổ, Trương Vĩ nói thật dễ nghe. Nhưng chắc chắn là muốn rút hết quyền lực của cô, khiến cho cô không có cách nào tiếp xúc với nghiệp vụ viên.
Nhưng mà. Tô Ngưng dù phát hiện ra chuyện này, cô có thế làm thế nào đây? Cô có quyền lựa chọn sao?
- Tô điếm trưởng phải rời khỏi khu Hải Tử Loan, nghiệp vụ viên của tổ hai ở cửa hàng Nhã Uyển có muốn rời đi cùng không? Nếu có thì nói trước một tiếng, để tôi biết.
Trương Vĩ nhìn chằm chằm nghiệp vụ viên của tổ hai, chất vấn.
Chiêu này của Trương Vĩ có thế nói là đào tận gốc, trốc tận rễ, Tô Ngưng còn chưa tìm được chỗ nào tốt để làm, cho dù nghiệp vụ viên muốn đi cùng cô ta, tạm thời cũng không có chỗ nào để đi.
Nếu như. Tô Ngưng chậm chạp trong việc đổi đi nơi khác nhưng lại không có cách nào an bài, thì bọn họ cũng không thế theo Tô Ngưng mà ở nhà nghỉ ngơi được, bọn họ cũng sẽ không có tiền lương và đãi ngộ như trước.
Mấy nghiệp vụ viên của tổ hai Nhã Uyển, nhìn nhau một phen, cũng không ai đứng ra nói, mặc dù quan hệ với điếm trưởng tốt thế nào đi nữa, họ cùng không thế bỏ đi thu nhập của mình được.
- Đây là đổi nơi làm việc. Chứ không phải là nghỉ việc, các bạn ai muốn đi, thì nói trước với khu một tiếng.
Trương Vĩ cười cười, lời nói nửa thật nửa giả:
- Nếu, các bạn hôm nay không nói, mà sau này muốn kháng Nhật hy sinh vì tướng quân. Tôi cũng không thế để các bạn đi được.
Câu nói này của Trương Vĩ vừa ra khỏi miệng, xem như là một đòn chắc chắc, vừa ép bức nghiệp vụ viên lập tức đưa ra quyết định, vừa ngăn cản Tô Ngưng kêu gọi, lôi léo những nghiệp vụ viên có khả năng đi cùng.
- Trương quản lý. Tôi muốn cùng Tô điếm trưởng đổi đi nơi khác.
Ánh mặt của mọi người còn đang kinh ngạc, ông hầm ông hừ Trương Hạc Minh đứng dậy.
- Trương quản lý, tôi cũng muốn đổi đi nơi khác.
Phương Văn Quân cũng đứng dậy.
- Tốt, có thế.
Trương Vĩ gật gật đầu, trong mắt lóe lên chút vẻ khác thường, không phải là tán dương, mà là vẫn còn đang bất ngờ.
- Hạc Minh, Văn Quân!
Thấy hai nghiệp vụ viên trong tổ phía sau lưng, Tô Ngưng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, bản thân cô còn chưa rõ tiền đồ thế nào, mà có người lại nguyện ý muốn theo cô, nhất định họ phải có quyết tâm rất lớn mới làm như vậy.
- Tốt, vậy hai người các ngươi cũng vậy, tạm thời cùng Tô điếm trưởng nghỉ ngơi đi.
Trương Vĩ cười một cái.
- Trương quản lý, có thế để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, nhưng tôi hy vọng vẫn phát tiền lương cho họ, ngài thấy thế nào?
Tô Ngưng đứng dậy, không chút yếu thế.
Trương Hạc Minh cùng Phương Văn Quân công khai ủng hộ cô, cô đương nhiên cũng muốn tranh thủ chút lợi ích cho hai người họ, như vậy vừa khiến lòng họ ấm áp, lại có thế thúc đẩy nhiều nghiệp vụ viên cùng cô rời đi.
Quả nhiên sau khi nghe được câu này, những nghiệp viên khác của tổ hai, cũng bắt đầu Cháu đầu ghé tai, nếu như trong lúc nghỉ ngời chờ đổi đi nơi khác cũng có thế nhận lương, thì đây cũng là một đãi ngộ không tệ.
Trương Vĩ khóe miệng khẽ co lại, nhìn thoáng qua phía đối diện Tô Ngưng, cũng không hề trả lời đối phương ngay, nếu như hắn đồng ý đề nghị này, có lẽ rất nhiều người của tổ hai muốn chuyển đi nơi khác, dù sao uy danh của Tô Ngưng trong tổ cũng khá cao, Trương Vĩ cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà, Trương Vĩ cũng không thế trực tiếp cự tuyệt, bởi vì hắn bây giờ là quản lí khu vực, có một số việc không thế tự mình làm, như vậy sẽ hạ thấp thân phận của hắn, lại bị người khác nói cắt xén tiền lương của nhân viên, chắc chắn sẽ mất rất nhiều.
Nói trắng ra là, một quản lý khu vực đang so cao thấp cùng hai nhân viên, người ta là đổi đi nơi khác, chứ không phải là nghỉ việc, suy cho cùng vẫn là nhân viên của công ty Trung Thông, Trương Vĩ cũng không thế quá tuyệt tình.
Trương Vĩ chần chờ một lát, sau đó quét mắt nhìn mười điếm trưởng một cái, thấy bộ dạng Tống Dân đang kích động, Trương Vĩ nháy mắt với hắn, Tống Dân sau khi hội ý xong cũng đứng dậy.
- Tôi không đồng ý, việc phát tiền lương cho hai nghiệp vụ viên này.