Phòng Thuật (Dịch) - Chương 593: Vô tình gặp gỡ (2)
- A Bản, anh mua lọ sơn móng tay ở đâu mà tốt vậy! Lần sau có thế dẫn tôi đi cùng không.
Lan Nguyệt đề nghị.
- Đương nhiên là có thế, tìm được đồ tốt, chính là muốn cùng hảo tỷ muội, chia sẻ với nhau!
A Bản che miệng cười duyên.
Đối với chuyện A Bản và Lan Nguyệt nói, Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử cũng không có hứng thú, hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu vẫn là nói về chuyện công việc.
- Huynh đệ một thời gian nữa có thế tôi sẽ đi công tác, nói không chừng còn phải làm phiền đến cậu.
Chu Bàn Tử cười hắc hắc.
- Bàn ca, anh chuẩn bị đi đâu?
Trương Vĩ thuận miệng hỏi.
- Bây giờ còn chưa xác định, sau khi trở về, tôi sẽ nói cho cậu biết.
Gương mặt Chu Bàn Tử vô cùng thần bí.
- Được, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi là được.
Mặc dù không biết Chu Bàn Tử có chuyện gì, nhưng xem ra cũng không phải chuyện là xấu.
- Bàn ca ca, tiểu Vĩ Vĩ, tiểu Nguyệt Nguyệt, xe của ta đến rồi, ta phải đi đây!
A Bản từ người giữ xe nhận lấy chìa khóa, huơ huơ trước mặt ba người.
- A Bản, khi nào tìm được cửa hàng thích hợp, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với anh.
Trương Vĩ vẫy vẫy tay.
- Được rồi, tiểu Vĩ Vĩ cố gắng lên. Người ta coi trọng cậu đấy.
A Bản đưa tay thành Lan Hoa Chỉ, chỉ chỉ về phía ba người. Cười duyên nói.
- Trương Vĩ.
A Bản vừa mới khởi động ô tô, liền có một nữ nhân gọi tên Trương Vĩ.
- Hả, sao em lại ở đây?
Trương Vĩ nhìn theo hướng thanh âm kia, phát hiện Trương Kỳ đang gọi mình.
- Em cùng Ngô tổng vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị về nhà.
Trương Kỳ bước nhanh đến.
- Ah, thì ra là như vậy.
Trương Vĩ gật gật đầu, nhìn Ngô Dũng chào hỏi:
- Ngô tổng. Lâu rồi không gặp.
- Đúng vậy, Trương tiên sinh.
Ngô Dũng cũng đi theo đến, cố nặn ra vẻ tươi cười nói.
- Huynh đệ, xe đến rồi, chúng tôi đi trước đây.
Thấy Trương Vĩ không có ý muốn giới thiệu, Chu Bàn Tử cùng Trương Kỳ, Ngô Dũng gật đầu, sau đó cáo từ với Trương Vĩ.
- Đi đi. Lái xe cẩn thận.
Trương Vĩ phất tay áo.
- Ừ, cậu cũng thế.
Chu Bàn Tử lên tiếng, lập tức cùng Lan Nguyệt chui vào trong xe, khởi động xe Audi rời khỏi.
- Trương Kỳ, Ngô tổng, không quấy rầy hai người nữa. Tôi cũng nên đi rồi.
Một chiếc ô tô màu trắng sang trọng lái đến, Trương Vĩ cười một cái.
Nhìn xe Maserati màu trắng lái đến, Trương Vĩ liền nhận chìa khóa trong tay người giữ xe, còn Trương Kỳ và Ngô Dũng cũng không khỏi nhìn nhau một cái, cả hai đều có chút giật mình.
- Trương tiên sinh. Đây là xe anh mới mua sao?
Ngô Dũng vừa nói, vừa quan sát thân xe. Thầm nói:
- Thật xinh đẹp nha! Đáng tiếc trong tiệm chúng tôi lại không thế bán!
- Coi là vậy đi, hôm nào quan sát sau, tôi đi trước đây.
Trương Vĩ mỉm cười gật đầu, vẫy vẫy tay, lập tức ngồi vào ghế điều khiển.
- Ngô tổng ngày mai gặp, tôi ngồi xe Trương Vĩ về, là được rồi.
Sau khi nhìn Ngô Dũng phất tay áo, Trương Kỳ đeo túi da của mình, ngồi vào chỗ kế bên tài xế.
- Ngày mai gặp.
Ngô Dũng cố ra vẻ tươi cười, nhìn hai người trong ô tô vẫy vẫy tay.
- Em đây không phải kéo thù hận vào cho anh sao? Không chừng Ngô tổng hiện tại đang oán giận anh đấy.
Trương Vĩ một bên khởi động ô tô, một bên trêu ghẹo.
- Thôi, lo lái xe của anh đi, đừng có nhiều chuyện như vậy.
Trương Kỳ kiêu hừ một tiếng.
- Đúng rồi, xe BMW của anh bán đi chưa?
Trương Vĩ hỏi.
- Bên bảo hiểm nói, có một khách hàng có ý muốn mua, giá tiền cũng gần như giá anh cần, mấy ngày nữa là có thế bán đi.
Trương Kỳ vừa mở đèn xe, vừa quan sát nội thất bên trong.
- Đợi xong mọi chuyện, anh mời em ăn cơm.
Trương Vĩ cười nói.
- Được.
Trương Kỳ thuận miệng lên tiếng, hỏi:
- Xe Maserati đắt như vậy, là anh mua sao?
- Nếu anh nói do người khác tặng, em tin không?
- Anh cũng không phải mỹ nam, ai lại chịu tặng cho anh!
Trương Kỳ khẽ đảo mắt, lời nói có chút khinh thường.
- Vậy em cứ xem như anh mua đi!
- Cố làm ra vẻ huyền bí!
Trương Kỳ trên mặt có chút lơ đễnh, nhưng trong lòng lại giống như đang dời song lấp biển, Maserati giá tiền rất đắt, đắt đến mức có thế mua được ba căn nhà ở thành phố Bắc Kinh, cô dù thế nào cũng không thế nghĩ ra, Trương Vĩ tại sao lại có nhiều tiền như vậy.
- Trương Vĩ, anh vẫn còn làm điếm trưởng ở công ty Trung Thông sao?
Trương Kỳ quay đầu nhìn về bên trái, thử dò xét.
- Không!
- Anh đổi nghề rồi à, vậy bây giờ đang làm gì?
Trương Kỳ có chút ít tò mò hỏi, cô rất muốn biết rõ, Trương Vĩ như thế nào trong khoảng thời gian ngắn, có thế tích lũy được nhiều tiền như vậy.
- Anh không có đổi nghề, chẳng qua là thăng chức thôi, bây giờ là quản lí khu vực.
Trương Vĩ nói.
- Nhanh như vậy! Anh làm việc mới có mấy tháng, đã thăng chức quản lý khu vực rồi sao.
Tuy chính tai nghe Trương Vĩ nói, nhưng Trương Kỳ vẫn không thế tin là thật.
- Người đẹp trai, nên cất nhắc cũng nhanh!
Gương mặt Trương Vĩ lạnh nhạt.
- Haha, mới mấy tháng, mà anh nói dối, cũng không có chút phản ứng, nghề môi giới này rèn luyện con người tốt thật.
Lời nói của Trương Kỳ có chút chua chát.
Đối với những người đồng trang lứa ở Trương gia, Trương Kỳ vẫn là ưu tú nhất, còn trẻ tuổi đã có thế làm điếm trưởng của cửa hàng 4s, mỗi tháng thu nhập đều trên 10 ngàn NDT, cô cũng cảm giác mình rất giỏi giang.
Nhưng hiện tại so với Trương Vĩ mà nói, cô phát hiện mình không là gì cả, chỉ riêng hai ô tô hiện tại này, Trương Kỳ cho dù có phấn đấu hai mươi năm cũng không thế mua nổi, cô đột nhiên toát ra một ý nghĩ.
- Trương Vĩ, hay là em cũng đổi nghề, theo anh làm môi giới bất động sản!