Phòng Thuật (Dịch) - Chương 613: Nguy cơ từ Thủ Liên (2)
Trương Kỳ nhìn cảnh vật bên ngoài xe, dường như để phá vỡ không khí nặng nề, liền chỉ chỉ Nhạc Thành Công Quán ở con đường bên cạnh.
- Trước mặt không phải là tiểu khu rồi sao?
- Cô nói khu Nhạc Thành Công Quán à?
Nhìn về hướng Trương Kỳ chỉ, Trương Vĩ có chút nghi ngờ.
- Đúng nha, mấy hôm trước tôi đi qua công viên Lục Châu, cảnh sắc nơi đây rất đẹp, rất u tĩnh, vô cùng thích hợp cho người lớn tuổi dưỡng sinh, ở, vốn muốn hỏi giá thuê nhà ở trong đó, nhưng nghĩ lại chắc đắt lắm.
Trương Kỳ thở dài một hơi.
- Ừ, giống như loại đại thành thị Xa Thủy Mã Long ở Bắc Kinh, tầm nhìn căn nhà về hướng công viên lớn, nhưng giá tiền vô cùng đắt, còn chưa chắc đã có phòng nguyên.
Trương Vĩ nói.
- Đúng nha, muốn sinh sống ở Bắc Kinh, đúng là không dễ dàng.
Hai tay Trương Kỳ đan vào nhau, nhìn các ao ốc cao tầng ngoài cửa sổ xe, lời nói có chút xuất thần.
- Sáng sớm ngày mai, cô còn phải đi bệnh viện?
Trương Vĩ hỏi.
- Đúng nha, ba tôi dù sao cũng lớn tuổi, một mình ông trông nom không nổi.
Thoáng nhìn Trương Vĩ bên cạnh, trong lòng Trương Kỳ có chút không tự nhiên.
Tuy rằng, chuyện này Trương Vĩ cũng không biết rõ tình hình, nhưng Lưu Quế Hoa lại bị hắn chọc tức nên mới ngã bệnh, theo lý thì Trương Kỳ cũng không oán hắn, theo tình thì có chút không thoải mái.
Lòng người dù sao thì cũng luôn phức tạp!
- Tôi có mua một căn nhà ở khu Nhạc Thành Công Quán, nơi này cách bệnh viện không xa lắm, bằng không ngày hôm nay cô đến đó nghỉ ngơi, cũng tiết kiệm được hơn một giờ ngồi xe, nếu phải chạy trở về Nhã Uyển tiểu khu.
Trương Vĩ khách khí.
Hai người dù gì thì cũng coi như là bà con thân thích, Trương Vĩ khách khí mời, Trương Kỳ nếu như đồng ý, Trương Vĩ sẽ không cần đưa nàng về, còn Trương Kỳ không đồng ý thì Trương Vĩ phải đưa nàng về nhà.
Tóm lại, Trương Vĩ cung không muốn vì đưa đối phương, bản thân mình đi xa, lãng phí một giờ đồng hồ để đến Nhã Uyển tiểu khu.
- Anh nói cái gì? Anh có mua một căn nhà ở Nhạc Thành Công Quán ư?
Sau khi nghe được Trương Vĩ nói, gương mặt Trương Kỳ lộ vẻ kinh ngạc.
..
- Tầng 36, cao ốc số 1, Nhạc Thành Công Quán.
Không biết là do hiếu kỳ chuyện Trương Vĩ mua nhà, hay nguyên nhân là do thân thế nàng quá mệt mỏi, Trương Kỳ cũng không hề cự tuyệt lời đề nghị của Trương Vĩ, theo Trương Vĩ về khu Nhạc Thành Công Quán.
Hai người đi thang máy tới tầng 36, Trương Vĩ dẫn Trương Kỳ lên phòng, đến trước cửa nhà số 3606, Trương Vĩ móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa trước ánh mắt kinh ngạc của nàng.
- Mời vào.
Trương Vĩ ra hiệu mời thỉnh, dẫn đối phương đi vào nhà.
- Ha… Nơi này thật là rộng lớn nha!
Sau khi Trương Kỳ bước vào cửa, ánh sáng đèn tự động chiếu rọi, liền trông thấy phòng khách rộng rãi thoáng đãng, bụm miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
- Đổi đôi dép lê, tôi dẫn cô đi dạo xung quanh.
Trương Vĩ mở cửa tủ giày bên cạnh, từ bên trong lấy ra một đôi dép lê, đưa cho Trương Kỳ.
- Tốt.
Nhìn phòng khách rộng rãi, sang trọng, huyễn lệ, Trương Kỳ đáp một tiếng có chút sững sờ.
Sau khi hai người đổi dép lê, Trương Vĩ giới thiệu sơ qua cho Trương Kỳ một chút, đồng thời tìm một căn phòng cho nàng, rồi sau đó liền trở về phòng ngủ của mình, tắm rửa trong phòng tắm ở phòng ngủ.
Phòng ngủ của Trương Kỳ có diện tích rất lớn, có cả một phòng tắm, đồng thời từ phòng tắm cũng có thế ngắm cảnh, toàn bộ cảnh đêm của công viên Lục Châu có thế thu hết vào tầm mắt, có cảm giác như là thi tình họa ý vậy.
Trương Kỳ đã ở trong bệnh viện suốt một ngày đêm, trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau khi cởi bỏ quần áo trên người, tiến vào bồn tắm đổ đầy nước ấm, vừa thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, vừa ngâm mình trong nước nóng.
Ngâm mình trong nước nóng có nhiệt độ ổn định, bể còn có tự động xoa bóp, Trương Kỳ cảm nhận được mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, đã ngủ mê man, khi nàng giật mình tỉnh lại, đã hơn nửa giờ.
Sau khi Trương Kỳ tỉnh táo lại, từ trong bồn tắm đi ra, thân thế mềm mại đứng trong phòng tắm, da thịt được ngâm trong nước nóng, càng thêm trắng nõn, non mềm, mang vẻ cuốn hút đến mê hoặc.
Vóc người Trương Kỳ cao gầy, thướt tha, có thế xưng là điện nước đầy đủ. Nàng hài lòng nhất chính là cặp đùi trắng như tuyết, thon dài, so với chân người mẫu trên tạp chí quảng cáo đều đẹp mê người.
Chân trắng nõn. Cơ thế đẫy đà, hai bắp đùi trắng nõn, thon dài thẳng tắp, hai chân nhỏ như ngó sen vậy, mảnh khảnh nhu mỹ, dưới mắt cá chân ngọc lại trong suốt, trơn bóng.
Trương Kỳ lau khô người, mặc áo choàng tắm màu trắng, đứng ở phía trước gương soi mái tóc dài và mượt, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, thì có một đồ vật hấp dẫn ánh mắt của nàng.
- Băng vệ sinh!
Trương Kỳ thuận tay đi tới lấy ra, xem chữ viết trên bao bì màu tím, thầm nói:
- Hắn không phải là không có bạn gái sao? Tại sao lại có những thứ này?
Trương Kỳ đem băng vệ sinh để lại chỗ cũ, đôi mắt to chóp chóp, sau mốt lát trầm tư, thầm nói:
- Tên này cũng không giống là người tốt lành gì!
Từ khi Trương Kỳ phát hiện băng vệ sinh, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an, liên tưởng tới những đến những điều không hay, không tự chủ nắm chặt áo choàng tắm trên người.
Lúc này, Trương Vĩ tại gian phòng bên cạnh, cũng không hề có tâm tư để ý đến Trương Kỳ, bởi vì có chuyện trọng yếu, khiến cho trong lòng của hắn lo âu khó an.
Lại có vết nứt xuất hiện trên hắc sắc mã não!
- – – – – oOo- – – – –