Phòng Thuật (Dịch) - Chương 656: Chuẩn bị (1)
Hơn mười một giờ, trong phòng ngủ nhà số 3606 tòa cao ốc số một khu Nhạc Thành Công Quán, Trương Vĩ nằm ở trên giường lớn, Vương Mẫn giống một con bạch tuộc vậy, cả người trần trụi ép vào người của hắn, nhũ hoa mềm mại, đầy đặn áp vào ngực Trương Vĩ.
Hai người vào phòng tắm khi chưa đến chín giờ, ở bên trong giằng co hơn hai giờ mới ra ngoài, Vương Mẫn cả người xụi lơ, trên người đỏ ửng, tỏ ra bộ dạng buồn ngủ.
Trương Vĩ một phen phát tiết dục vọng, liền tắm nước nóng, ngược lại tang thêm tinh thần, sờ soạn bộ ngực của Vương Mẫn, xoay người đặt nàng ta lên giường.
- Đừng làm, mới vừa tắm ra, em cũng không muốn lại đi tắm nữa.
Vương Mẫn đẩy Trương Vĩ một cái.
- Ngày mai còn phải đi làm đó, ngủ đi.
- Anh không ngủ được.
Trương Vĩ đưa tay phải ra, sờ mó cằm Vương Mẫn.
- Vậy anh uống ly rượu đỏ, giúp giấc ngủ ngon.
Vương Mẫn khẽ hừ một tiếng, có chút bất mãn đẩy tay Trương Vĩ ra.
- Ý kiến hay.
Trương Vĩ từ trên giường ngồi dậy.
- Em chờ chút, anh sang phòng khách lấy.
Trương Vĩ mặc áo choàng tắm màu trắng, từ trong phòng ngủ đi ra phòng khách, bên ngoài có bày trí mấy loại rượu đỏ, cho dù vì mỹ quan, cũng là để cho tiện.
Trương Vĩ sau đó cầm một chai rượu đỏ, mới vừa chuẩn bị trở về phòng của mình, phòng ngủ bên cạnh lại vang lên âm thanh, sau đó một nữ nhân bước ra, người nữ nhân mặc đồ ngủ toàn màu trắng chính là Trương Kỳ.
- Trương Kỳ, cô tại sao cũng tới.
Trương Vĩ lộ ra vẻ không mong muốn, Trương Kỳ đã đi làm bình thường rồi, hai ngày này cũng trở về Nhã Uyển tiểu khu, Trương Vĩ không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
- À, đêm nay tôi đi bệnh viện, cho nên muốn tá tục một đêm. Tôi đã gọi điện thoại cho anh rồi, nhưng một mực không ai nghe máy, tôi chỉ có thế tự mình đi vào.
Trương Kỳ đứng ở cửa phòng ngủ, hai tay chấp ở sau người, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Anh sẽ không để tâm chứ?
Nhà của ông chủ Tiên Đức Trung. Nội thất căn nhà được đầu tư khoản lớn, bởi vì phải ở cùng với con, vì phòng ngừa hắn và vợ hắn ngại hành sự, cố ý tăng cường cách âm cho căn nhà.
Trương Vĩ cùng Vương Mẫn tắm trong phòng tắm, lại nằm torng phòng ngủ, căn bản là nghe không được âm thanh trong phòng khách. Sau khi Trương Vĩ tắm ra cũng không quan tâm điện thoại của mình.
- Làm sao biết chứ? Em sớm nghỉ ngơi đi.
Trương Vĩ đặt chai rượu đỏ trên bàn, cùng Trương Kỳ chào hỏi một tiếng, chuyển thân đi về phòng ngủ.
- Anh ở bên ngoài nói chuyện với ai vậy?
Lúc Trương Vĩ ra ngoài, cũng không hề đóng cửa phòng ngủ, Vương Mẫn mơ hồ nghe được âm thanh đối thoại.
- Vậy à, em họ của anh xin tá túc.
Trương Vĩ sau đó đóng cửa lại.
- Em họ của anh đến từ lúc nào?
Vương Mẫn dùng chăn che thân thế, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, kiều hừ một tiếng:
- Nếu nàng kia hỏi thăm tới em, anh sẽ giới thiệu như thế nào? Biểu tỷ à?
- Em đừng có đoán mò, anh nói là sự thật.
Trương Vĩ dở khóc dở cười.
- Quên đi. Hai chúng ta vốn chính là đồng nghiệp, em sao có thế ghen tị.
Vương Mẫn vừa nói, vừa mặc y phục bình thường.
- Đã trễ thế như vậy, em còn muốn về?
Trương Vĩ hỏi.
- Ừ, em nên đi, tránh ảnh hưởng đến chuyện tốt.
Vương Mẫn thở dài một hơi.
- Tùy em vậy.
Trương Vĩ giang tay ra.
Quan hệ giữa Trương Vĩ cùng Vương Mẫn, giống như là tình cảm văn phòng, hai người đều là rất thực tế người, cũng không có quá nhiều gút mắc chuyện tình cảm. Cũng không muốn ảnh hưởng cuộc sống bình thường.
Sauk hi Vương Mẫn mặc quần áo xong, Trương Vĩ đưa cô ta ra phòng ngủ, khiến cho hai người có chút bất ngờ chính là, Trương Kỳ lại đang ngồi trong phòng khách, còn chủ động cùng Vương Mẫn chào hỏi:
- Chào cô. Tôi tên là Trương Kỳ, là em họ Trương Vĩ.
- A, chà cô, tôi… Tôi tên là Vương Mẫn.
Thấy được Trương Kỳ chủ động chào hỏi, Vương Mẫn ngược lại có chút lúng túng, sau khi chần chờ một chút, thì nói ra tên của mình.
- Mẹ tôi hiện tại nằm viện gần đây, nhà tôi khá xa bệnh viện, vì thế, tôi sẽ tá túc đỡ tại nơi đây, hy vọng cô không hiểu lầm!
Trương Kỳ giải thích.
- Vậy à, như vậy a!
Gương mặt Vương Mẫn tỏ vẻ lúng túng, thậm chí không hề biết nên nói những gì.
- Em không phải về sao? Để anh đưa.
Trương Vĩ cắt đứt lời của hai người, dẫn Vương Mẫn ra ngoài cửa, nhờ vậy tình cảnh lúng túng được hóa giải.
Sau khi hai người đi tới cạnh thang máy, Vương Mẫn có chút kinh ngạc hỏi:
- Cô ta đúng thật là em họ của anh?
- Anh cần gì phải nói láo em?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
- Vậy cũng đúng, em cũng không phải vợ anh.
Vương Mẫn gật gật đầu, trong lời nói lại có chút ít nghi ngờ:
- Nhưng mà, tại sao hai người bộ dạng không giống, da của nàng vừa trắng, vóc người lại đẹp.
- Em đây là biến tướng mắng anh hả?.
Trương Vĩ nói lấy lệ một câu.
Tuy rằng, Trương Vĩ biết được mình không phải là ruột thịt, nhưng mà không cần phải nói cho người khác biết, bản thân của hắn thật ra thì không sao, chỉ sợ cha mẹ nghe được sẽ buồn.
- Em nào có chửi nha! Chỉ là nói thật mà thôi.
Vương Mẫn phất tay áo:
- Thang máy đến rồi, em đi trước.
- Ừ, lúc trở về cẩn thận một chút, đến nhà nhớ nhắn tin báo.
Trương Vĩ nói.
- Em biết rồi.
Vương Mẫn lên tiếng, lập tức bước vào thang máy.
Sau khi đưa Vương Mẫn rời khỏi, Trương Vĩ quay trở về trong nhà của mình, thấy được Trương Kỳ còn đang ngồi trên ghế sa ***, thuận tiện hỏi:
- Sao chưa nghỉ ngơi vậy?
- Còn không phải, bởi vì tôi đang phiền lòng chuyện ba mẹ tôi sao?
Trương Kỳ thở dài một hơi, chỉ chỉ chai rượu đỏ trên bàn:
- Loại rượu đỏ này xem ra không tệ, tôi có thế nếm thử không?
- Đương nhiên là có thế, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy nha.