Phòng Thuật (Dịch) - Chương 662: Ẩu đả (1)
- Leng keng…
Một hồi chuông thang máy vang lên, thang máy dừng tại tầng 36, vợ chồng Lưu Quế Hoa từ trong thang máy đi ra, hàng lý cùng ba lô được đeo trên người, tìm nhà số 3606.
- Nhìn căn nhà số 3606, cái đó chính là nhà Trương Vĩ.
Lưu Quế Hoa dặn dò.
- Yên tâm đi lão bà, tôi đây không phải không biết chữ.
Trương Bảo Quốc nói.
Hai người vừa nói, vừa vượt qua hành lang, thấy một nam nhân đội mũ, nam nhân che và nhnón vô cùng thấp, dung mạo của hắn thấy không rõ lắm, chỉ có thấy được cái đầu rất to.
- Lão bà, em xem đây không phải là nhà số 3606 sao, đây chính là nhà Đại Vĩ.
Trương Bảo Quốc chỉ vào một bảng số nhà nói.
- Đúng, chính là chỗ này, đem đồ đặt ở đây, chúng ta ngồi chờ nó đi.
Lưu Quế Hoa nói.
Thấy cửa động của hai người Lưu Quế Hoa, tên nam nhân đội nón, tỏ vẻ nghi hoặc, dậm dậm hai chân hơi có vẻ tê cứng, không nhịn được đi về phía trước.
Nam nhân đội nói kia chính là Đại Đầu, hắn và hai tên côn đồ khác, đã ở chỗ này chờ cả ngày, đã sớm có chút ít không kiên nhẫn được nữa, thấy được trước cửa nhà Trương Vĩ có người ngồi, tự nhiên muốn đi tới dò hỏi xem sao.
- Hai người các ngươi là ai? Tại sao ngồi ở chỗ này?
Đại Đầu đi tới bên cạnh hai người, chất vấn.
- Anh là ai, dựa vào cái gì quản bọn ta.
Lưu Quế Hoa vốn là tính tình tháo vát, chẳng sợ ai cả.
- Bây giờ là tôi hỏi các ngươi, các người cùng chủ nhân ngôi nhà này, cuối cùng là quan hệ gì?
Đại Đầu hỏi lần nữa.
- Bọn tôi là trưởng bối của chủ nhà này, tự nhiên có tư cách ngồi ở chỗ này, thật ra thì xem anh không giống người tốt.
- Đại Đầu, chuyện gì vậy?
Sauk hi nghe được Đại Đầu nói chuyện, Hồng Mao Ca cùng Đại Ngao cũng đi tới, nhìn Lưu Quế Hoa cùng Trương Bảo Quốc một cái.
- Lão đại, hai người bọn họ là trưởng bối của Trương Vĩ.
Đại Đầu chỉ chỉ hai người.
- Các người cùng Trương Vĩ có bà con thân thích thế nào, hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Hồng Mao Ca đợi một ngày, đã sớm đè nén tức giận trong bụng.
- Mấy người các ngươi là ai? Dựa vào cái gì chất vấn bọn tôi? Xem các người từng người một cũng không giống người tốt, tin tôi báo bảo an bắt các người không!
Lưu Quế Hoa vặn cổ.
- Con mẹ nó ngươi dám uy hiếp lão tử, tôi %#*...
Hồng Mao rống một tiếng đầy giận dữ. Lần trước chính là bị bảo an bắt được, nghe được đối phương báo bảo an, hỏa khí của hắn càng têm tăng.
- Anh muốn làm gì? Tại sao mắng bọn tôi.
Trương Bảo Quốc chắn trước mặt Lưu Quế Hoa.
- Con mẹ nó, ta muốn quất các người!
..
Tới gần 6 giờ chiều, sau khi Trương Kỳ mở hội nghị tổng kết, cho phép các nghiệp vụ viên trong điếm tan ca.
Còn cô ta thu thập xong vài thứ rồi về, bên cạnh vẫn có một số nghiệp vụ viên vây quanh.
- Điếm trưởng, người khách hàng hấp dẫn kia chính là người ngày hôm nay cô nói với tôi sao? Hắn nói muốn về để cùng bàn tính với vợ.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đi theo bên cạnh Trương Kỳ hỏi.
- Chính là vị khách hàng tôi nói với anh, khách hàng rất có ý muốn đấy, tiếp tục cố gắng.
Trương Kỳ cười khích lệ.
- Tốt, tôi nhất định sẽ nỗ lực.
Nhận được sự khích lệ của điếm trưởng mỹ nữ. Người nghiệp vụ viên trẻ như lấy thêm năng lượng, gương mặt kiên nghị.
- Kỳ Kỳ, chúng ta khi nào liên hoan nha! Tôi thật muốn ăn nồi lẩu cay rồi đó.
Một nữ nghiệp vụ viên chừng 27, 28 tuổi nói, ôm cánh tay Trương Kỳ.
- Lo giảm cân đi, còn nghĩ tới ăn.
Trương Kỳ bụng nữ nhân kia một cái, cười duyên.
- Thôi đi ba ơi…, tôi kết hôn rồi. Có bụng dưới sợ gì, chẳng lẽ hắn còn dám bỏ tôi.
Nữ nhân không xem chuyện này là quan trọng.
Giữa lúc mọi người ở đây đàm tiếu, một chiếc ô tô màu trắng lái tới, đậu ở chỗ cách cửa hàng 4s không xa, mọi người rất nhanh nhận ra chiếc xe này, chính là chiếc ô tô rước Trương Kỳ lúc tan ca hôm qua.
- Kỳ Kỳ, chiếc Maserati lại đến đón cô kìa.
Nữ nhân 27, 28 tuổi chớp chớp mắt.
- Ừ, tôi đi trước, ngày mai gặp.
Trương Kỳ phất tay áo với mọi người, cười nói.
- Điếm trưởng. Nếu là bằng hữu của cô, cũng nên giới thiệu qua cho chúng tôi một chút.
Người nghiệp vụ viên trẻ tuổi đề nghị.
- Hôm nào có cơ hội nha.
Trương Kỳ tạ tuyệt nhẹ nhàng, xoay người đến chiếc ô tô màu trắng, mở cửa sau ngồi vào trong xe.
- Điếm trưởng mệnh thật là tốt, nếu có nam nhân chạy xe này đến rước tôi lúc tan ca, tôi đoán chừng bản thân mình cũng hạnh phúc chết rồi.
Một cô gái trẻ tuổi vừa liếc vừa nói.
- Đúng nha, cho nên những người có tiền kia, vì để cho cô sống thêm hai năm, mới không lái xe đến rước cô đi.
Nữ nhân 27, 28 tuổi trêu ghẹo.
Trong chiếc Maserati màu trắng, Lưu Thành ngồi ở chỗ người điều khiển, Trương Vĩ cùng Trương Kỳ hai người ngồi ở hàng sau.
- Làm phiền anh rồi, tôi xin tạ lỗi.
Trương Kỳ để túi da sang một bên, khách khí nói.
- Nên phải thế, vì tôi mà làm cô bị liên lụy.
Trương Vĩ cười trả lời một câu, lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện:
- Hai ngày này cô có cùng ba mẹ liên lạc không?
- Liên lạc a! Làm sao vậy?
Trương Kỳ nghi ngờ nói.
- Liên lạc lúc nào?
- Tôi sáng sớm còn cùng họ nói chuyện điện thoại!
Trương Kỳ chớp chớp hàng mi thon dài.
- Vậy cô có biết hay không, ba mẹ cô đã xuất viện.
Trương Vĩ hỏi.