Phòng Thuật (Dịch) - Chương 664: Vệ Trường Minh (1)
Trương Bảo Quốc bị đả thương ở đầu, tỏ ra suy sụp không phấn chấn, xem ra ngay cả nói chuyện cũng phí sức, Trương Vĩ chỉ có thế đi tới bên kia, hỏi Lưu Quế Hoa:
- Nhị thẩm, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Người nào đem các người đánh thành như vậy?
- Hừ…
Sau khi thấy được Trương Vĩ, Lưu Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Vĩ một cái, tựa đầu sang một bên, căn bản không cùng Trương Vĩ nói bất kỳ lời gì, xem như là không thấy Trương Vĩ.
Tuy rằng, Lưu Quế Hoa tánh khí có chút khó chịu, cũng không có nghĩa cô ta là người ngu, mỗi lần cùng Trương Vĩ tiếp xúc, cô ta đều là muốn chiếm lợi ích nhỏ của Trương Vĩ, kết quả chẳng được gì, ngược lại lần nào cũng phải nhập viện.
Lần đầu tiên là việc đòi nợ nhà Trương Vĩ, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị người ta đánh cướp, lập tức bị giựt 10 vạn NDT, làm Lưu Quế Hoa tức giận đến nhập viện.
Lần thứ hai là muốn Trương Vĩ giới thiệu khách hàng cần trang trí nội thất, vốn định dùng khổ nhục kế để giảm hoa hồng, kết quả phải ở bên ngoài cả ngày đông, không chỉ không gặp được Trương Vĩ, mà còn làm bà ta tức điên đến nhập viện.
Lần này là muốn chiêm ngưỡng nhà cao cấp của Trương Vĩ, kết quả ngay cả cửa nhà còn chưa vào, liền gặp ba tên tiểu lưu manh, song phương đại náo một trận, đi gây chuyện với đối phương, liền bị họ chủ động đánh hai người, lại đem hai người đưa vào bệnh viện.
Lưu Quế Hoa lần này hoàn toàn sợ, cũng không muốn lần nữa nhập viện, bà ta cảm thấy Trương Vĩ chính là sao chổi, cho nên bà ta quyết định, không chiếm lợi ích của Trương Vĩ, cũng không lại chủ động quản lý Trương Vĩ!
Thấy được Lưu Quế Hoa không để ý tới Trương Vĩ, Trương Kỳ cũng muốn biết chuyện đã xảy ra, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm bàn tay của Lưu Quế Hoa:
- Mẹ, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Là ai đánh mẹ và ba vậy?
- Mẹ cũng không nhận ra bọn họ, là ba tên tiểu lưu manh hơn 20 tuổi.
Nghe Trương Kỳ hỏi thăm, Lưu Quế Hoa mới mở miệng giải thích, nhưng mà bởi vì hai má sưng, giọng nói hơi đớt đát.
- Bộ dạng ba người kia như thế nào? Tóc của bọn chúng ra sao?
Trương Kỳ hỏi.
- Ách, một tên hình như là tóc màu đỏ. Một tên dường như trọc đầu, còn có một tên là tóc đen.
Lưu Quế Hoa hồi tưởng lại, tuy rằng ba tên tiểu lưu manh đội mũ, nhưng lại không có cách nào che toàn bộ tóc.
- Trương Vĩ, quả nhiên là ba tên khốn kiếp kia.
Trương Kỳ cắn đôi môi đỏ mọng, giọng nói đầy oán hận.
- Ừ, căn cứ miêu tả. Hẳn là ba người bọn chúng.
Trương Vĩ thở dài một cái, lại có chút dở khóc dở cười, mình đã cảnh cáo Lưu Quế Hoa, hai người còn chưa đến cửa đã bị đánh.
- Trương Kỳ, chuyện này cô không cần phải để ý đến. Tôi sẽ suy nghĩ biện pháp xử lý.
Nghe Trương Vĩ nói chuyện, Lưu Quế Hoa lần nữa hừ lạnh một tiếng, dường như muốn biểu đạt bất mãn trong lòng, xoay đầu mạnh về bên kia, nhưng lại không cẩn thận dùng sức quá mạnh, bong gân ở thân cổ, đau đến “gào khóc” trong họng.
- Trương Vĩ. Anh về nhà trước đi, có tôi ở nơi này chăm sóc ba mẹ là được rồi.
Lôi tay áo Trương Vĩ, Trương Kỳ nhìn bằng ánh mắt, sợ Trương Vĩ tiếp tục ở chỗ này, sẽ chọc Lưu Quế Hoa tức chết.
- Ừ, vậy tôi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.
Trương Vĩ đáp một tiếng, nếu sự tình đã hỏi rõ rồi. Lưu Quế Hoa lại không thích gặp hắn, Trương Vĩ tự nhiên sẽ không tự rước lấy chuyện không vui, ở tại chỗ này tự tìm phiền phức.
- Tốt, tôi đã biết.
Trương Kỳ gật gật đầu, tuy rằng muốn cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng lại không cười nổi.
Lúc này, trong lòng Trương Vĩ cũng vô cùng khó chịu. Quan hệ giữa vợ chồng Lưu Quế Hoa với hắn như vậy, Trương Vĩ cũng không muốn quan tâm nhiều, nhưng lần này là sự tình mang tính chất rất nghiêm trọng.
Nếu như, lúc đó về nhà không phải vợ chồng Lưu Quế Hoa. Mà là cha mẹ Trương Vĩ, người bị đánh rất có thế là cha mẹ Trương Vĩ, Trương Vĩ chỉ cần nghĩ tới loại khả năng này, lửa giận trong lòng sẽ tuôn trào!
Nói cách khác, ba tên tiểu lưu manh dám thanh toán người nhà Trương Vĩ, đã chạm đến giới hạn của hắn, cũng là đang khiêu chiến sự tôn nghiêm của Trương Vĩ.
Sau khi Trương Vĩ rời phòng bệnh, Lưu Thành liền chạy vội đến nghênh đón.
- Vĩ ca, hai bác có chuyện gì không?
- Ừ, không có chuyện gì lớn.
Vỗ vỗ bả vai Lưu Thành, Trương Vĩ nói lấy lệ một câu, hai người Trương Bảo Quốc mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, dù sao tuổi tác tương đối lớn rồi, nên ít gì cũng phải ở lại bệnh viện một thời gian.
- Vậy à, vậy cũng tốt.
Lưu Thành thở dài.
- Ừ, chúng ta đi trước đi, thuận tiện tra chuyện này một chút.
Trương Vĩ vừa nói, vừa đi đến thang lầu bên cạnh.
- Vĩ ca, bằng không, anh điều tôi đến Phong Độ Bách Lâm môn điếm đi, như vậy anh lúc rời cửa, tôi sẽ đảm nhận chuyên môn lái xe cho anh, cũng có thế bảo đảm an toàn của anh.
Lưu Thành tự đề cử mình.
- Tốt, anh có lòng rồi.
Dùng sức vỗ vỗ bả vai Lưu Thành, gương mặt Trương Vĩ thế hiện sự an ủi.
- Vĩ ca, nên phải thế.
Trước, Trương Vĩ giúp hắn mở một đơn đặt hàng lớn, chừng hơn 30 vạn thu nhập, dựa theo năng lực của chính hắn đi kiếm, không ăn không uống cũng phải trên mười năm mới được.
Hai ngày kế tiếp, Trương Vĩ cũng luôn rất cẩn thận, đồng thời liên tục thúc giục Tam Pháo, mau sớm tìm được ba tên tiểu lưu manh, một ngày không tìm được ba người bọn chúng, Trương Vĩ sẽ có một ngày không an lòng, ai biết lần sau người bị đánh có phải là hắn hay không.