Phòng Thuật (Dịch) - Chương 679: Dùng độc trị độc (2)
Xung quanh ba tên đó có mấy vị đại hán đang ngồi, chính là Tam Pháo cùng ba tiểu đệ của hắn, Tam Pháo ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba người, từ dưới đất cầm lên một ống kim lớn, trên đầu kim còn dính chút bùn.
- Nghỉ ngơi một hồi, khai công được rồi chứ.
Tam Pháo quơ quơ ống kim lớn, nhìn ba người treo trên không trung, gương mặt âm hiểm cười nói.
- Đem tên Hồng Mao lại đây, tôi sẽ thay máu cho hắn trước.
Tam Pháo chỉ huy một tiểu đệ.
- Tam Pháo ca, chúng tôi biết sai rồi, anh bỏ qua cho chúng tôi!
Thấy được ống tim lớn trong tay Tam Pháo, cả người Hồng Mao run lên.
- Khó mà làm được, lão tử còn chưa chơi chán mà.
Tam Pháo vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Hồng Mao, một mũi kim cắm vào đùi Hồng Mao, đây cũng là vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thế người, dĩ nhiên cũng là hiểu là vị trí đau đớn nhất.
Lần trước, Tam Pháo bị bọn Hắc Tử hành hạ như vậy. Trong lòng mặc dù vẫn cảm thấy rất uất ức, nhưng cũng không dám tìm người ta báo thù, hiện tại dùng ba người Hồng Mao ca, đừng đề cập đến có bao nhiêu thống khoái trong lòng.
Nhưng mà, Tam Pháo rốt cuộc là không to gan như Hắc Tử, hắn cũng chỉ là hút máu Hồng Mao, rồi bơm ngược lại cơ thế của Hồng Mao. Cũng không dám lấy máu ba người hòa lại vì có thế gây án mạng, hắn cũng không có thủ đoạn xử lý như Hắc Tử.
Nhưng mà chỉ cần thủ đoạn này, cũng hành hạ ba người Hồng Mao không nhẹ, chủ yếu là sợ hãi trong lòng, lần đầy tay Tam Pháo còn run. Để lão nhị cắm vào bọn họ, vậy cả đời này đã có thế xong đời.
- Ô ô…
Nghe được âm thanh động cơ ô tô, Tam Pháo giật mình, thầm nói:
- Ôi!!!, đoán chừng hẳn là Vĩ ca đến rồi, tôi đi nghênh đón một chút.
- Thỏ Tử, đem máu bọn này bơm lại. Nhớ từ cái đùi khác, đâm sâu một chút.
Tam Pháo lấy ống kim đưa cho Thỏ Tử, chuyển thân rời khỏi.
Thấy được ống kim đâm trên đùi khác, Hồng Mao ca muốn chết cho rồi, sớm biết sẽ có kết cục ngày hôm nay, cho dù Trầm Đông Bình cho hắn nhiều tiền hôn đi nữa, hắn cũng sẽ không đi nhận việc này.
Sau một lát, Tam Pháo dẫn hai nam tử đi đến. Một người trong đó rõ ràng là Hồng Mao ca, chính là lần trước đánh bọn họ Trương Vĩ, trên mặt không rõ là sợ hãi, hay là phẫn nộ.
- Trương tiên sinh, van cầu anh tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám nữa.
Thấy được thân ảnh Trương Vĩ, Đại Ngao khóc và nói to lên.
- Trương tiên sinh, bọn tôi là mắt chó thấp kém. Anh hãy bỏ qua cho chúng tôi.
Đại Đầu cũng khóc cầu xin.
Thấy được hai vị tiểu đệ bên cạnh không chút khí phách, Hồng Mao ca rất muốn khiển trách một phen, nhưng, chính hắn cũng không có tí dung khí. Lời nói đến miệng liền mềm nhũn ra.
- Trương tiên sinh, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua chúng tôi lần này đi.
Trương Vĩ nhìn thoáng khạp nước lớn bên cạnh, lại thấy ống chích lớn trong tay Thỏ Tử, biết được ba người này bị tra tấn không nhẹ, liền khai môn kiến sơn nói thẳng ra:
- Là ai chỉ điểm các người đánh nhị thúc, nhị thẩm của ta?
- Trương tiên sinh, không ai chỉ điểm chúng tôi, là chính chúng tôi đi.
Hồng Mao ca thành thật nói.
- Vậy à, phải không?
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng.
- Tôi còn tưởng rằng là Lữ Thành ở công ty bất động sản Nghiệp Đạt phái các người đến.
- Không có, chúng tôi không có định đánh trưởng bối của anh, chẳng qua do nhị thẩm của anh quá…
Cả ngày nhóm người Hồng Mao ca ngồi chồm hổm chờ, vốn là muốn đi trả thù Trương Vĩ, kết quả đụng phải vợ chồng Lưu Quế Hoa, hơn nữa Lưu Quế Hoa đối ba người mắng to miệng, mới xảy ra sự tình như vậy.
- Vậy thì thật làm cho người ta thất vọng rồi, nếu như là Lữ Thành phái các người làm, vậy các ngươi chỉ là thi hành mệnh lệnh, tôi nói không chừng có thế bỏ qua cho các người, nhưng mà, nếu là chính các ngươi muốn trả thù, vậy tôi chỉ có thế đem các người giết chết.
Trương Vĩ cười nói.
- Trương tiên sinh, anh đừng giết chúng tôi, anh làm như vậy là phạm pháp.
Hồng Mao ca hoảng sợ, lại cùng Trương Vĩ nói pháp luật.
- Loại người cặn bã như ngươi đừng nói chuyện pháp luật, pháp luật không phải dùng để bảo vệ loại người như ngươi, cho dù ba người các ngươi biến mất, cũng sẽ có người nói các ngươi chạy án, không có ai sẽ quản sống chết của các ngươi.
Trương Vĩ khinh thường.
- Trương tiên sinh, anh đừng giết chúng ta, chúng tôi đều nghe anh đấy, là Lữ Thành phái chúng tôi đi đối phó anh, đây hết thảy đều là Lữ Thành phân phó.
Đại Ngao cũng từng học hai năm, phản ứng so với hai người kia cũng nhanh hơn.
- Đúng nha, là Lữ Thành phái chúng tôi đi.
- Đúng đúng đúng, là chủ ý của Lữ Thành.
Hồng Mao cùng Đại Đầu cũng phản ứng lại.
- Được nha, nếu là Lữ Thành phái các người làm, vậy các ngươi cũng không tính là chủ mưu gây họa, một hồi tôi sẽ phóng thích các người, nhưng để xem biểu lộ hối cải của các người, tôi cảm thấy các người nên tự thú, đồng thời đem chuyện Lữ Thành phái các người đi làm, từng chút một nói rõ rang với cảnh sát, để tranh thủ hưởng khoan hồng.
Trong ánh mắt Trương Vĩ nhoáng sáng vàng lên một cái, nhìn chằm chằm mắt ba người.
- Vâng vâng, chúng tôi đáp ứng anh, chúng tôi sẽ đi tự thú tại cục cảnh sát, sự tình hôm nay một câu sẽ không nói, chỉ khai ra chuyện Lữ Thành.
Hồng Mao ca như con gà con mổ thóc vậy, đi vào tù ít nhất có cơ hội sống sót, nếu thật là đã rơi vào tay người này, đoán chừng mạng chưa hẳn giữ được.