Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 682: Thu mua (1)

Sau khi dẫn Vệ phu nhân xem nhà, Lữ Thành vô cùng lo lắng, Trương Vĩ một lời chỉ rõ thân phân của bà ta, khiến cho trong lòng Vệ phu nhân sinh lo ngại, thậm chí có thế có bỏ qua ý muốn mua nhà, nếu quả thật phát sinh tình huống như vậy, nỗ lực của Lữ Thành sẽ thất bại trong gang tấc.

Tám giờ đêm, Lữ Thành một mình lái ô tô, về tới khu của mình, lái ô tô vào bãi đậu lộ thiên, ngẩng đầu nhìn nhìn nhà của mình, thấy được phòng bếp trong nhà sáng đèn, trong lòng cảm nhận được một chút ấm áp cùng buông lỏng.

Lữ Thành sãi bước về nhà, bận rộn cả ngày trong công ty, cũng phải về về nhà thư giãn một chút, lúc ăn cơm uống hai chén rượu nhỏ, rồi hưởng thụ một chút ngực mông đầy đặn của vợ.

Lúc nghĩ đến chỗ này, tâm tình Lữ Thành khá hơn nhiều, miệng nói thầm linh tinh, đứng trong thang máy đi tới tầng 28, mới vừa lấy chìa khóa nhà, liền thấy vợ ra nghênh tiếp.

- Chồng, anh sao giờ này mới về! Một người tên Trương tiên sinh chờ anh khá lâu rồi.

Vợ Lữ Thành có chút oán trách.

Vợ Lữ Thành tên là Mộ Thanh, vóc người thướt tha, trước sau phì nhiêu, dung mạo cũng không tệ lắm, toàn thân mặc trang phục ở nhà, trang điểm nhạt, xem ra rất có mùi vị thục nữ.

- Cái gì Trương tiên sinh?

Sau khi nghe được lời của vợ, Lữ Thành có chút nghi ngờ.

- Trương Vĩ tiên sinh ở công ty Trung Thông nha? Hắn không phải bằng hữu của anh sao?

Mộ Thanh có chút bất ngờ.

- Trương Vĩ!

Nghe được tên Trương Vĩ, Lữ Thành lập tức ngây ngẩn cả người, rồi sau đó sắc mặt trở thành hết sức khó coi, thầm nghĩ trong lòng:

- Hắn sao đột ngột như thế đến nhà mình, hắn làm sao lại biết địa chỉ nhà, mục đích tới nơi này là vì cái gì?

- Lữ lão bản, anh đã trở lại, tùy tiện tới chơi, hi vọng anh không lấy làm phiền lòng nha!

Trương Vĩ từ trong phòng khách đi ra, cười nói với Lữ Thành.

- Trương tiên sinh. Anh sao lại tới nhà tôi?

Lữ Thành chất vấn.

- Có chút việc muốn cùng anh nói chuyện một chút, lại cảm thấy tại công ty anh không tiên, liền trực tiếp chạy tới, hi vọng anh bỏ qua cho.

Trương Vĩ nói.

- Hừ, có chuyện gì, anh đến thư phòng của tôi thảo luận đi.

Lữ Thành trừng Trương Vĩ một cái, vừa liếc vợ bên cạnh.

- Tốt.

Trương Vĩ không tỏ rõ ý kiến.

- Chồng, Trương tiên sinh này không phải bằng hữu của anh sao?

Sau khi nghe được cuộc đối thoại của hai người, Mộ Thanh cũng cảm nhận được sự tình có chút không đúng.

- Không sao, em đi làm việc của em đi. Chúng tôi đi thư phòng nói chuyện một chút.

Lữ Thành cố ra vẻ tươi cười, phất tay áo.

- Vậy à, tốt.

Mộ Thanh gật đầu lên tiếng, lại quay đầu đánh giá Trương Vĩ một cái.

- Trương tiên sinh xin mời.

Lữ Thành thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn Trương Vĩ đi vào thư phòng.

- Lữ lão bản, nội thất phòng anh thật tốt nha.

Sau khi đi vào thư phòng, Trương Vĩ vừa quan sát hoàn cảnh trong phòng, vừa nói.

- Tới tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi.

Lữ Thành trực tiếp ngồi xuống ghế lão bản, cũng không mời Trương Vĩ ngồi, lạnh lùng nói.

- Muốn cùng anh nói chuyện làm ăn.

Trương Vĩ cũng không nghĩ đến sự ngang ngược, tự mình đi tới cạnh ghế sa ***. Ngồi xuống bắt chéo hai chân.

- Nói chuyện gì làm ăn, Nhạc Thành Công Quán sao?

Lữ Thành hỏi.

- Chuyện nhà cửa không cần nóng nảy, đều đã ký hợp đồng đặt cọc, chỉ cần Vệ phu nhân nguyện ý bỏ tiền mua, tôi tự nhiên sẽ bán nhà đi.

Trương Vĩ cười nói.

- Hừ, vậy giữa chúng ta còn có chuyện tốt gì để nói.

Lữ Thành nói.

- Lữ lão bản. Tôi muốn mua công ty của anh.

Trương Vĩ ngồi ngay ngắn, gương mặt trịnh trọng nói.

- Anh nói cái gì? Muốn mua công ty của tôi.

Lữ Thành cho là mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, tôi muốn thu mua công ty bất động sản Nghiệp Đạt. Hi vọng anh có thế đáp ứng.

Trương Vĩ nói.

- Hừ, anh là bệnh thần kinh hả, công ty bất động sản Nghiệp Đạt là tôi cực khổ tạo dựng lên, dựa vào cái gì bán cho anh.

Lữ Thành ngây dại trừng mắt Trương Vĩ, trách cứ.

- Nói như thế nào đây?

Trương Vĩ trầm tư một lát, gương mặt nghiêm nghị nói:

- Tôi đây là vì sức khỏe của anh, hi vọng anh có thế suy tính một chút.

- Ha ha ha! Vì tốt cho tôi? Tôi xem anh là thấy ngu rồi.

Lữ Thành cười mắng một câu, đứng dậy nói:

- Công ty bất động sản Nghiệp Đạt tôi sẽ không bán, anh đi đi.

- Được, nếu anh hiện tại không muốn bán, vậy tôi hôm nay liền rời đi, khi nào anh muốn bán, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi là được.

Trương Vĩ cũng từ trên ghế salon đứng lên, cười ha hả.

- Anh yên tâm, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.

Lữ Thành nói như đinh chém sắt.

- Trên cái thế giới này không có điều gì là tuyệt đối, tôi tin tưởng anh rất nhanh sẽ thay đổi dự tính ban đầu.

Trương Vĩ tự tin nói.

- Tốt, vậy anh cứ từ từ chờ xem!

Lữ Thành cười lạnh một tiếng.

- Bất quá bây giờ mời anh đi cho, trong nhà của tôi không chào đón anh.

- Tốt, cáo từ.

Trương Vĩ gật đầu tỏ ý, rồi sau đó đi ra thư phòng, dưới sự quan sát của Lữ Thành, từ trong nhà Lữ Thành đi ra.

- Chồng, Trương tiên sinh cuối cùng là ai? Chẳng lẽ không phải bằng hữu của anh sao?

Mộ Thanh nghi ngờ hỏi.

- Hắn không là bằng hữu của tôi, sau này hắn nếu như lại tìm tới, cũng không cho hắn vào trong nhà.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free