Phòng Thuật (Dịch) - Chương 685: Bị bắt (2)
Lữ Thành lầm bầm lầu bầu thầm nói.
- Chồng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra nha?
Hai tay Mộ Thanh cầm lấy cánh tay Lữ Thành, gương mặt lo lắng hỏi.
- Không sao, chỉ là hiệp trợ điều tra mà thôi, anh không có phạm vào chuyện gì.
Lữ Thành cố nặn ra vẻ tươi cười.
- Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi.
Người cảnh sát khôi ngô, sau lưng Lữ Thành đẩy một cái, không nhịn được nói.
..
Lữ Thành bị dẫn đến đồn công an mới biết, hắn bị gắn tội danh chủ mưu thuê người đả thương người khác, đối tượng bị đánh tổn thương chính là nhị thúc, nhị thẩm Trương Vĩ, hơn nữa, ba người Hồng Mao ca quyết tâm cùng kéo hắn xuống nước.
Lữ Thành bị ép hỏi cả ngày, nhưng lại một mực không chịu nhận tội, sau khi việc tra hỏi hoàn thành, vẫn bị tạm giam tại đồn công an, khi cửa sắt bị đóng lại, Lữ Thành cảm nhận được một sự khủng hoảng cùng đơn độc.
Lữ Thành ngồi chồm hổm ở góc tường trên giường, suy tính giải quyết hoàn cảnh khó khan như thế nào, sau đó không biết là bao lâu, phía ngoài vang lên một số tạp âm:
- Ầm… Nhìn cái gì vậy, đi vào nhanh một chút.
Sau khi nghe được cái thanh âm này, Lữ Thành không kiềm hãm được ngẩng đầu lên, thấy được Trầm Đông Bình đi đến, phía sau còn mấy cảnh sát nhân dân đi theo. Đẩy Trầm Đông Bình vào trong cửa sắt.
- Đông Bình, anh vì sao cũng vào đây.
Lữ Thành đứng dậy, tiếp lấy.
- Lữ tổng, còn không phải cùng tội danh như anh sao.
Trầm Đông Bình lộ ra một nụ cười khổ.
- Má nó, ba tên khốn kiếp Hồng Mao ca. Uống lộn thuốc không được, lại muốn hại chết chúng ta.
Lữ Thành la mắng.
- Lữ tổng, ngài trước đừng kích động, chúng ta ngồi xuống nói.
Trầm Đông Bình hít sâu một hơi, kéo Lữ Thành đến góc tường, thấp giọng hỏi:
- Trương Vĩ. Có phải là muốn mua công ty bất động sản Nghiệp Đạt.
- Anh làm sao mà biết được? Hắn cũng đã tìm anh.
Lữ Thành chất vấn.
- Ừ, trước khi vào đây, hắn cùng tôi nói rồi.
- Tên hỗn đản đó nói cái gì?
Lữ Thành lắc mạnh cánh tay Trầm Đông Bình, gương mặt phẫn nộ.
- Hắn nói… Chỉ cần chúng ta đem công ty bán cho hắn, thì có thế sửa lời khai của ba tên Hồng Mao ca, đến lúc đó cho dù chúng ta có tội hay không, đều thả chúng ta ra.
Trầm Đông Bình nói.
- Đi con bà nó. Hắn cho mình là ai vậy! Đồn công an này cũng không phải nhà hắn mở, ba tên Hồng Mao ca dựa vào cái gì mà nghe hắn.
- Lữ tổng, anh vì sao vẫn không rõ nha? Hồng Mao ca cắn chúng ta một cái, chính là nhận lấy sự chỉ thị từ Trương Vĩ, Hoàng sở trưởng bị người sung quân rồi, cũng là do Trương Vĩ ở sau lưng bày mưu tính kế.
Trầm Đông Bình nói.
- Điều đó không có khả năng, hắn bất quá là một tên tiểu trung gian, làm sao có thế có năng lực lớn như vậy.
Gương mặt Lữ Thành không dám tin.
- Có cái gì không thế nào. Lúc tôi bị áp tiến vào đồn công an, thấy được hắn và Trương sở trưởng mới, vừa nói cười chung ở ngoài kia.
- Vậy hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho ba người Hồng Mao?
Lữ Thành hỏi.
- Tôi đã nghe qua một tin đồn, sau khi Hồng Mao ca đánh trưởng bối Trương Vĩ, “Đầu trọc Bưu ca” ở Bắc Kinh ra lệnh, cho các huynh đệ lên đường tìm Hồng Mao ca, chết hay sống không cần lo!
Trầm Đông Bình lộ ra một tia sợ hãi.
- Má nó, tiểu tử này cứng như thế, con bà nó sao không sớm phát tác, cứ chờ cho chúng ta đánh tới cửa, mới quay lại xử chúng ta.
Lữ Thành vẻ mặt đầy hối hận.
- Lữ tổng. Bằng không… Chúng ta đáp ứng hắn đi.
Trầm Đông Bình chần chờ một lát.
- Đáp ứng cái gì!
Lữ Thành trừng lớn mắt.
- Đáp ứng… Đem công ty bán cho hắn.
Trầm Đông Bình lấy hết dũng khí.
- Không được, công ty là do tôi tâm huyết nhiều năm, bất kể thế nào tôi cũng không bán.
Lữ Thành nói.
- Vậy anh thật muốn bị giam, anh nếu bị nhốt bên trong mấy năm, công ty không phải cũng sập tiệm sao?
Trầm Đông Bình khuyên nhủ.
- Tôi cũng không tin hắn có thể lấy thúng úp voi, đây là Bắc Kinh…
Lữ Thành không cam lòng nói.
- Lữ tổng, người ta không cần lấy thúng úp voi, chỉ cần đưa ra hai bàn tay, bảo kê cho hai chúng ta là được.
Trầm Đông Bình khinh thường nói:
- Những năm này, anh không thấy oan án ít hơn sao? Hơn nữa, hai người chúng ta thật sự không liên can? Thai vị trưởng bối của Trương Vĩ bị đánh tổn thương, còn không phải do chúng ta sau lưng thúc đẩy.
- Tôi không cam lòng!
Lữ Thành thở dài một tiếng.
- Không cam lòng thì anh còn làm gì được nữa? Chúng ta ở trong ngục tù, công ty Nghiệp Đạt cứ như vậy sẽ phá sản, còn không bằng hiện tại bán cho Trương Vĩ, ít nhất anh còn có thế thu được một chút bồi thường, cũng không cần bị lao ngục làm cho khổ tâm.
Hồng Mao ca là do Trầm Đông Bình liên lạc, nếu như Trương Vĩ cần phải hại Lữ Thành, Trầm Đông Bình cũng sẽ đi tù giống như vậy, chỉ có thuyết phục Lữ Thành bán công ty Nghiệp Đạt, Trầm Đông Bình mới có thế thoát tai ương ngục tù, vì thế trong chuyện khuyên nhủ Lữ Thành, Trầm Đông Bình có thế nói là người đắc lực nhất.
- Anh đừng lèo bèo, để tôi suy nghĩ…
Lữ Thành quát mắng một câu.
Trong lòng Lữ Thành bây giờ hết sức rõ ràng, Trầm Đông Bình đã không cùng hắn một lòng rồi, sau khi không còn công ty Nghiệp Đạt, Lữ Thành rất khó tái Đông Sơn khởi nghiệp lại, còn Trầm Đông Bình ảnh hưởng lớn nhất, bất quá là trở thành điếm trưởng một công ty.
Nếu như Trương Vĩ có đầy đủ quyết đoán, thậm chí sẽ để hắn gia nhập công ty mới, ngay cả đi làm công ty khác cũng không được!