Phòng Thuật (Dịch) - Chương 697: Tuyến tàu điện ngầm (2)
Tô Phỉ nói.
- Nào có dễ như cô nghĩ vậy, vậy cũng phải xem tuyến metro kia nối đến đường nào, vạn nhất nếu là cách nhà của chúng tôi khá xa, giá nhà cũng không tăng bao nhiêu.
Trương Vĩ lắc lắc đầu.
Tuy rằng tốc độc đường tàu điện rất cao, nhưng bản thân thành phố Bảo Thành cũng không nhỏ, nếu như cách xa tuyến metro, từ đầu này đến đầu kia ngồi xe, cũng phải tiêu tốn thời gian không ít.
- Vậy cũng được, đất cách tuyến metro không xa nhất định sẽ gia tăng giá trị, đoán chừng cũng có thế vỗ béo không ít người buôn bán nhà đất.
Tô Phỉ bĩu môi.
- Cô nói cái gì?
Nghe được lời nói của Tô Phỉ, Trương Vĩ sửng sốt một chút.
- Tôi nói đất ở phụ cận tuyến metro, nhất định sẽ gia tăng giá trị, làm sao vậy?
Tô Phỉ hỏi.
- Vậy à, không có việc gì.
Trương Vĩ ngoài miệng lên tiếng, nhưng trong lòng lại suy tính cấp tốc, hắn rất đồng ý với câu nói này của Tô Phỉ, một khi Bắc Kinh cùng bảo trì xây dựng tuyến metro, giá đất khẳng định sẽ gia tăng giá trị, đây đối với Trương Vĩ mà nói cũng là một cơ hội.
Nơi này có một chỗ mấu chốt, chính là có thế sớm biết trước hay không, tuyến metro sẽ cụ thế đi qua nơi nào, một khi đã biết vị trí xây dựng tuyến metro, chỉ cần mua lại đất ở phụ cận, như vậy những thứ khác đều không cần làm, chỉ cần đất tài phú gia tăng giá trị, cũng đủ để cho Trương Vĩ không lo chuyện áo cơm.
Tuy rằng loại nghĩ gì này của Trương Vĩ, bản thân cũng có năng lực Độc Tâm Thuật, nhưng bây giờ có hai vấn đề, một là vị trí xây dựng tuyến metro không xác định, hai là hắn chưa chắc có thế gặp được người phụ trách xây dựng tuyến metro.
Lúc nghĩ đến đây, Trương Vĩ không khỏi nhìn Tô Phỉ, hắn tuy rằng không có biện pháp gặp được người phụ trách, nhưng (Tô Phỉ lại là ký giả của Cctv, nếu muốn phỏng vấn tình hình tuyến metro, cần phải đến gặp người phụ trách, ít nhất với thẻ ký giả của Cctv, cũng có thế để đối phương cung cấp không ít thông tin.
- Làm sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao? Anh sao nhìn chằm chằm vào tôi thế.
- Tô Phỉ, cô chừng nào thì đi thành phố Bảo Thành nha, đến lúc đó mời cô đến nhà tôi làm khách.
Trương Vĩ cười nói.
- Tôi ngày mai sẽ phải khởi hành nha, thật ra thì anh công tác ở Bắc Kinh, lại không có thời gian trở về Bảo Thành, làm sao mời tôi làm khách?
- Cô ngày mai muốn đi thành phố Bảo Thành, vậy thì thật là trùng hợp, tôi cũng chuẩn bị cần phải về nhà mấy ngày, một là công ty có chút việc chính cần xử lý, hai là trở về thăm ba mẹ tôi một chút.
Trương Vĩ nói.
- Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, tôi có thể dùng xe của anh đi không?
- Đương nhiên là có thế, có đại mỹ nữ như cô cùng đi, tôi cầu cũng không được.
- Vậy thậtcảm ơn anh rồi.
Tô Phỉ nói.
- Không có gì, chín giờ sáng mai tôi lái xe đến đón cô.
Trương Vĩ nói.
- Tốt.
- Vậy thì tốt, tôi sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi, còn phải về công ty xử lý chút việc.
Trương Vĩ đứng dậy.
- Tốt, tạm biệt.
Tô Phỉ cũng đứng dậy, bàn tay nhỏ bé trắng nõn lắc lắc, cười khẽ.
- Tạm biệt.
Trương Vĩ cũng vẫy vẫy tay, rồi sau đó đi ra, trong lòng còn nghĩ tới việc xây dựng tuyến metro, điều này đối với hắn mà nói xem như một cơ hội, tuy rằng chưa hẳn có thế thực hiện, nhưng hắn cảm thấy nhất định phải một chút.
Trương Vĩ muốn trở thành một trùm bất động sản, nhất định phải tiếp xúc với một tay buôn bán bất động sản khác, mà mua đất chính là bước thứ nhất của một tay bất động sản, hắn đã có tài sản hơn một ngàn vạn NDT, chỉ cần mang tài sản thế chấp cho Chu Bàn Tử, là có thế moi ra được số tiền đầu tư nhất định.
Sau khi Trương Vĩ về tới công ty Trung Vĩ, khai báo chuyện của công ty một phen, đồng thời xử lý một số văn kiện, khi làm xong thì chuẩn bị trở về thành phố Bảo Thành.
Thật ra, Trương Vĩ cũng không phải rất lo lắng, từ Bắc Kinh lái xe đến thành phố Bảo Thành, lộ trình chỉ có hai đến ba giờ, có chuyện gì thì cùng ngày là có thế quay trở về, hắn cũng có thế chú ý việc ở hai đầu.
Lúc Trương Vĩ chạy về nhà ở Nhạc Thành Công Quán, đã là hơn 10 giờ tối rồi, vừa vào cửa liền thấy thân ảnh của Trương Kỳ, mặc bộ nội y giữ ấm bó sát toàn thân, nằm nghiêng trên nệm ghế sa ***.
Sau khi Trương Vĩ đổi lại đôi dép lê, đi tới bên cạnh ghế sa ***, thấy trên bàn bày rượu đỏ, còn Trương Kỳ nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ nội y giữ ấm bó sát người làm đường cong mỹ lệ trên người nàng hiện rõ ra.
Trương Vĩ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Trương Kỳ, nhẹ nhàng kêu cô ta hai tiếng:
- Trương Kỳ thức dậy.
- Ừ…
Trương Kỳ khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, sau khi thấy Trương Vĩ, nhanh chóng ngồi dậy:
- Thật xin lỗi, thời gian gần đầy tôi làm việc và nghỉ ngơi rối loạn, nghĩ uống chút rượu đỏ sẽ trợ giúp giấc ngủ, không nghĩ tới ngủ trên ghế sa *** luôn.
- Không có gì, em không cần liều mạng như thế, sau này ban ngày tại bệnh viện chăm sóc, buổi tối về nhà nghỉ ngơi, không để thân thế bị hủy hoại, làm sao có thế chăm sóc nhị thúc, nhị thẩm.
- Vậy à, hảo ý của anh tôi nhận, tôi hôm nay ở nơi này một đêm, ngày mai sẽ phải chạy về Bảo Thành.
Trương kỳ khẽ lắc đầu.
- Em trở về thành phố Bảo Thành làm cái gì?
Trương Vĩ nghi ngờ nói.
- Trở về nhà ở thành phố Bảo Thành lấy trang phục mùa đông, với xử lý một chút việc bảo hiểm y tế của ba mẹ tôi.
Trương Kỳ vỗ nhẹ nhẹ cái trán sáng mượt, gương mặt phiền muộn.
- Vậy ngày mai tôi đưa em về!