Phòng Thuật (Dịch) - Chương 725: Hai bên hội đàm (2)
Thường Học Hữu nói.
- Nếu hai vị đều không thành vấn đề, vậy coi như việc xây dựng lộ tuyến đã quyết định xong.
Nghe hai người đều đồng ý, Hàn Thần Vũ thở dài nhẹ nhõm, liền nghĩ tới một chuyện.
- Buổi họp báo công bố tin tức xây dựng lộ tuyến, không biết hai vị muốn cử hành lúc nào.
- Ha ha, Hàn chủ nhiệm đây là có ý gì ?
Chu Bỉnh Quốc hỏi.
- Một tháng sau vậy, để mọi người có đủ thời gian chuẩn bị.
Hàn Thần Vũ cười hắc hắc.
- Ừ.
Chu Bỉnh Quốc cùng Thường Học Hữu cũng không hề trả lời nhiều, chỉ nhẹ giọng đáp một câu, xem như đồng ý với ý kiến của đối phương.
Hiện tại hai bên đã xác định việc xây dựng lộ tuyến, nhưng chuyện này vẫn chưa công bố, dân chúng Bảo Thành căn bản cũng không thế nào biết được, chỉ là thừa dịp lúc này giá thu mua đất trống thấp, một tháng sau tuyên bố xây dựng lộ tuyến, thì những thửa đất trống mua lúc trước sẽ tăng giá, đây chính là lợi ích lớn nhất của hạng mục.
..
- Lưu Thành. Anh xem má bên phải của tôi có sưng không.
Dương Quang giương khuôn mặt mập lên.
- Không sao, không thấy gì cả.
Lưu Thành nhìn một cái, nói.
- Thiệt hay giả vậy, sao tôi có cảm giác má bên này có chút sưng.
Dương Quang vừa xoa mặt mình, vừa nói.
- Đó không phải là sưng, mà là anh mập lên đó!
Lưu Thành cười trêu ghẹo.
- Hứ. Nói mò gì vậy.
Dương Quang đẩy Lưu Thành một phen, chỉ chỉ vào cửa học viện Hóa Công Ký Cháu:
- Anh nói, người của công ty môi giới Hồng Đức kia, có còn tìm chúng ta gây chuyện nữa không.
- Không đâu, Vĩ ca không phải đã nói rồi sao? Bất quá là có người tìm đến cửa khiêu kích. Khiến chúng ta đánh chúng, chỉ sợ chúng ta không được ở nơi này tuyển dụng nữa, đi đến nơi khác lại không được.
Lưu Thành nói.
- Tôi chính là nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng bản thân mình là người lớn, nhưng lại bị người khác làm cho tức giận.
Dương Quang hừ một tiếng.
- Đi thôi, đến cửa trường học. Chúng ta mang cái bàn lúc đầu ra, tiếp tục vào trường học thông báo tuyển dụng.
Lưu Thành chẳng hề để ý.
- Được.
Đã có Lưu Thành là cao thủ vật lộn làm bạn, trong lòng Dương Quang cũng thêm vài phần tự tin, hắn cũng âm thầm quyết định chủ ý, bất quá nếu có người đến kiếm chuyện, nhất định phải núp sau lưng Lưu Thành, tránh bị người ta đánh trọng thương.
- Dương Quang mau nhìn xem, hình như là người của công ty bất động sản Hồng Đức. Bọn họ cũng đến trường học thông báo tuyển dụng đấy.
Lưu Thành vừa đến cửa trường học, liền thấy ở cửa lớn có một cái bàn, bên cạnh đặt một tấm bảng, chính là thông báo tuyển dụng lương cao của công ty bất động sản Hồng Đức.
- Mẹ nó, lại là tên tiểu tử gây sự lần trước, chúng ta có nên đi xử lý hắn không.
Thấy trong hai người công ty bất động sản Hồng Đức, có tên cầm đầu Phạm Thần. Dương Quang không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta thông báo tuyển dụng là việc của chúng ta, còn việc bọn họ đãi ngộ tiền lương cao. Căn bản cũng không thế so sánh với chúng ta, để tôi xem có học sinh nào nhận lời không.
Thấy lương căn bản của đối phương chỉ có một nghìn NDT, Lưu Thành có chút khinh thường nói.
- Đúng đấy, chúng ta đặt bàn đối diện họ, khiến cho bọn họ một người cũng tuyển không được, cho bọn họ tức chết.
Dương Quang vừa cười, vừa kêu Lưu Thành dời bàn sang một bên.
Phạm Thần cũng phát hiện ra hai người Dương Quang, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm, nhưng cũng không có hành động gì, bình tĩnh nhìn đối phương dời bàn ghế, đồng thời cũng dựng tấm bảng quảng cáo lên.
Lương căn bản của công ty Hồng Đức là một nghìn NDT, lương căn bản của công ty Trung Vĩ là hai nghìn NDT, sinh viên mới tốt nghiệp mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng người nào tiền nhiều hơn, người nào ít tiền hơn, vẫn có thế nhận thức rõ ràng.
- Công ty Hồng Đức tuyển dụng lương căn bản là 1000 NDT cộng với tiền hoa hồng.
Phạm Thần thấy bên mình không ai đến tuyển dụng, liền từ vị trí đứng lên, bước lên phía trước bàn, vừa phát truyền đơn, vừa hò hét.
- Công ty Trung Vỹ tuyển dụng lương căn bản là 2000 NDT cộng với tiền hoa hồng.
Dương Quang cũng muốn so đo với đối phương, nên chạy đến phía trước bàn, vừa phát truyền đơn, vừa hét lớn.
Hai người hét to như vậy, khiến đãi ngộ song phương càng thêm rõ ràng, nên không có ai đến công ty Hồng Đức tuyển dụng, sắc mặt của Phạm Thần lại càng thêm khó coi, nếu không phải có Lưu Thành trấn giữ, hắn đã nhảy vào đánh cái tên mập này rồi.
- Như thế nào đây? Không chiêu dụng được người chứ gì, tôi khuyên các người mau chóng về nhà đi.
Dương Quang giơ giơ cằm lên, nhìn Phạm Thần nói.
- Anh đừng vội đắt ý, sẽ có người đến xử lý anh thôi.
Phạm Thần hừ lạnh một tiếng, cũng không đứng trước bàn hò hét nữa, mà quay về vị trí của mình, hung hăng nhìn chằm chằm vào hai người Dương Quang.
- Phạm ca, đãi ngộ của chúng ta quả thật kém hơn người ta, hay là chúng ta về trước.
Một nghiệp vụ viên cảm thấy có chút mất mặt, lên tiếng.
- Đi về cái rắm, cậu còn chưa nhìn xong đâu, sẽ có người đến xử lý bọn họ thôi.
Phạm Thần lộ ra một chút cười lạnh, gương mặt tự tin nói.
Ở thành phố Bảo Thành lương căn bản hai ngàn NDT, rất có lực hấp dẫn, nên thỉnh thoảng có vài sinh viên ngồi nghỉ chân, hỏi thăm một chút về chuyện của công ty Trung Vĩ, cũng không thiếu người điền vào sơ yếu lý lịch.
- Dương Quang.
Ngay lúc Dương Quang đang bận rộn, có người đột nhiên kêu hắn, Dương Quang nghiêng đầu lại nhìn, thì ra là chủ nhiệm Tằng Nghiễm Vi.
- Tằng chủ nhiệm, ông đến rồi.
Dương Quang nhiệt tình nghênh đón, đồng thời chìa ra một điếu thuốc.
- Mời ông hút thuốc.
- Dương Quang tiên sinh, tôi không hút thuốc, sở dĩ tôi đến đây, là có chuyện muốn nói cùng anh.
Tằng Nghiễm Vi thở dài một cái.
- Có chuyện gì, ông cứ nói.
Thấy sắc mặt Tằng Nghiễm Vi có chút nghiêm trọng, Dương Quang vội thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt lại.
- Chúng ta qua bên kia nói đi.
Tằng Nghiễm Vi bỏ tay vào trong túi, quan sát bốn phía, có chút không yên tâm.
Dương Quang cũng không từ chối.
Tằng Nghiễm Vi vừa kéo Dương Quang, vừa móc một phong thư từ trong túi ra, có chút khó khăn nói:
- Dương Quang tiên sinh, phong thư này tôi vẫn chưa mở, hiện tại coi như là vật về nguyên chủ.
- Tằng chủ nhiệm, ông đây là có ý gì, việc mọi người nói tới có vẻ không tốt.
Thấy Tằng Nghiễm Vi trả tiền lại, Dương Quang nhíu mày.
- Dương Quang tiên sinh, tôi nói thật với anh, hiệu trưởng lén dặn dò chúng tôi, không cho phép công ty của các vị thông báo tuyển dụng ở trường.
Tằng Nghiễm Vi đặt tiền vào tay Dương Quang, cắn răng một cái rồi nói chuyện vừa xảy ra.
- Tại sao vậy!