Phòng Thuật (Dịch) - Chương 748: Thuận đằng mạc qua (1)
- Anh nói là cậu bé, hay cô bé nha?
Bà lão đội nói hỏi.
- Cậu bé.
Điền Hải Văn lên tiếng, lại nói bổ sung một câu:
- Hiện tại phải hai lăm hai sáu tuổi rồi.
- Anh vừa nói như vậy, tôi thật đúng là nghĩ tới.
Bà lão đội nón nói.
- Vậy bà nhanh chóng nói cho tôi biết tình hình của đứa bé kia một chút.
Điền Hải Văn lộ vẻ vui mừng.
- Tình hình cụ thế tôi nhớ không rõ ràng lắm, nhưng mà tiểu khu chúng tôi có hai nhà từng xin con nuôi, tình hình cũng không khác biệt anh nói nhiều lắm.
Bà lão nói.
- Bác gái, hai nhà trong khi xin con nuôi, bà có thể dẫn chúng tôi đi xem từng nhà được không?
Điền Hải Văn đề nghị.
- Vậy cũng không được.
Không đợi Bà lão đội nón trả lời, một ông lão đầu bạc bên cạnh nhanh chóng chặn lại:
- Bọn tôi không thế làm loại chuyện này, nếu để cho nhân thân hai nhà biết được, vậy phải đâm sau lưng bọn họ!
- Bác trai, bác gái, chúng tôi đều là thân nhân của đứa bé kia, đều đã tìm nó nhiều năm, toàn bộ Ký Cháu đều đi một lượt, chúng ta cũng không muốn mang con về, chính là muốn xem đứa bé những năm qua sống như thế nào?
Điền Hải Văn thở dài một cái, gương mặt ưu thương.
- Này… Tâm tình của các vị tôi đây hiểu, nhưng mà…
Thấy được bộ dạng đau buồn của Điền Hải Văn, bà lão tỏ ra mềm lòng.
- Bác gái, chúng tôi chỉ là muốn xem đứa con, sẽ không quấy rầy chuyện sinh sống bình thường trong nhà của nó, bà hãy nói cho hai người chúng tôi đi.
Điền Hải Văn có chút nức nở, cầu khẩn.
- Ai, được rồi, mọi người cũng không dễ dàng gì, mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc.
Bà lão tựa hồ bị Điền Hải Văn làm cho cảm động, lau nước mắt nói:
- Như vậy đi, các vị nói rõ tình hình của đứa nhỏ này cho tôi, để xem có phải là con bị đánh mất của các vị hay không.
- Bác gái, bà xem xem, đây là ảnh chụp của đứa nhỏ.
Điền Hải Văn vừa nói. Vừa đưa một tấm hình.
Đây là tấm hình gia đình có màu sắc rực rỡ, trong hình có một đứa nhỏ chừng hai ba tuổi, xem rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai mắt to lấp lánh hữu thần, dựa vào một cái áo da trên ghế sa ***.
- Đứa bé này nhìn rất giống nhà lão Trương đấy, nhưng mà đứa bé trong hình tuổi quá nhỏ, cũng không thế nào xác định được.
Bác gáo đeo kính lão. Sau nửa ngày cẩn thận đánh giá mới nói ra.
- Bác gái, đứa nhỏ này bây giờ còn đang sống ở trong khu không?
Nghe được lời nói của bà lão, Điền Hải Văn có chút hưng phấn.
- Không có, mười năm trước dời đến tiểu khu khác rồi.
- Bác gái, vậy bà có biết là tiểu khu nào hay không?