Phòng Thuật (Dịch) - Chương 764: Treo biển hành nghề (1)
- Uy.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam.
- Xin chào, Trương đổng khỏe chứ, tôi là Điền Hải Văn!
Nghe tiếng đáp lại trong điện thoại, Điền Hải Văn lộ ra vẻ hưng phấn, hồi đáp.
- Tiểu Điền, chào anh.
Ông lão được xưng là Trương đổng, cười nói.
- Trương đổng, chuyện ông ra lệnh cho tôi tìm người đã tìm được rồi.
Điền Hải Văn nói.
- Thật sao?
Giọng Trương đổng thế hiện sự mừng rỡ:
- Đứa bé kia ra thế nào rồi? Có khỏe không?
- Tên đứa bé kia là Trương Vĩ, chúng ta đã gặp qua nó, hơn nữa cũng kiểm tra DNA rồi, đã có thế xác định thân phận của nó.
Điền Hải Văn nói:
- Đứa bé kia rất có bản lãnh đấy, ở Bắc Kinh tự mình mở một công ty môi giới, hơn nữa cũng có nhà, ô tô.
- Tốt, vậy tôi an tâm.
Trương đổng thở dài nhẹ nhõm.
- Trương đổng, có nên nói rõ sự tình cho hắn biết, sau đó dẫn hắn đến gặp ông.
Điền Hải Văn đề nghị.
Nghe được lời nói của Điền Hải Văn, Trương đổng trầm mặc một lát rồu nói:
- Tạm thời không nói cho nó biết, nếu nó hiện tại sinh sống tốt, không cần đi quấy rầy cuộc sống bình thường của nó.
- Vậy…
Điền Hải Văn sửng sốt một chút, bản thân mình phí hết khí lực lớn như vậy, thật vất vả mới tìm được đối phương, làm sao lại không có gì xảy ra tiếp nữa vậy.
- Tiểu Điền, anh để cho Gia Thắng tiếp điện thoại.
Trương đổng phân phó.
- Vâng, ông chờ một chút.
Trên mặt Điền Hải Văn lộ ra một tia thất vọng, đưa điện thoại cho Trương Gia Thắng nói chuyện.
- Xin chào, lão gia.
Trương Gia Thắng nhận lấy điện thoại, nói một tiếng.
- Gia Thắng, hài tử kia lớn lên có giống cha nó không?
Trương đổng hỏi thân thiết.
- Giống, rất giống Nhị lão gia lúc còn trẻ.
Trương Gia Thắng cười cười. Xoay chuyển đề tài câu chuyện:
- Lão gia, có nên nói chuyện này cho Nhị lão gia, đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của ông ấy rồi.
- Trước không cần nói cho lão nhị, anh nói với vợ lão nhị một tiếng đã, xem phản ứng của nàng như thế nào, không nên nói cho nàng biết tôi biết chuyện này.
- Vâng, tôi hiểu được.
Trương Gia Thắng trầm mặc một lát rồi đáp.
- Đúng rồi, anh tạm thời lưu lại bên đó. Tìm hiểu tình hình cụ thế của đứa nhóc kia đi.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi.
Trương Gia Thắng nói.
- Ừ, tôi cúp máy trước đây.
Trương đổng nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
- Tút tút tút…
Nghe âm thanh bận trong điện thoại, Điền Hải Văn không khỏi sửng sốt một chút. Rồi sau đó nhận lấy điện thoại đối phương đưa, xét hỏi:
- Tại sao lại như vậy? Lão gia để chúng ta tìm Tôn Tử, vì sao bây giờ lại không nhận thân phận nó?
- Trương Vĩ dù sao cũng là huyết mạch Trương gia, lão gia sở dĩ bảo chúng ta tìm, chính là sợ Trương Vĩ sinh sống không tốt, nếu như Trương Vĩ sinh sống không như ý, lão gia tự nhiên sẽ giúp Trương Vĩ một phen.
- Tại sao lão gia không nhận thân phận nhỉ?
Điền Hải Văn có chút không hiểu.
- Lão gia có ba đứa con, hai đứa con gái. Tôn Tử, ngoại tôn, chắt trai có hơn mười người, thêm Trương Vĩ cũng không nhiều hơn, thiếu Trương Vĩ không thiếu hơn, tự nhiên cũng không vội vã quen biết nhau.
Trương Gia Thắng nói.
- Đây cũng là lý do sao?
Điền Hải Văn lắc lắc đầu, thở dài.
Trương Gia Thắng không thế không biết nguyên nhân. Đây cũng là không phải là lý do không quen biết nhau, nguyên nhân chân chính là vợ của nhị lão gia hiện tại, không phải mẹ ruột của Trương Vĩ, hơn nữa còn có một anh em cùng cha khác mẹ.
Căn cứ Trương Gia Thắng tự mình phân tích. Lão gia để cho mình nói việc này cho Nhị phu nhân, chủ yếu là muốn thử dò xét một thái độ của Nhị phu nhân. Nếu như Nhị phu nhân nói chuyện này cho Nhị lão gia, như vậy tự nhiên việc nhận thân tất cả đều sẽ vui mừng rồi.
Nếu như Nhị phu nhân không nói chuyện này cho Nhị lão gia, như vậy thì nói rõ Nhị phu nhân để bụng chuyện này, đến lúc đó Hậu lão gia có thế sẽ lén nói cho Nhị lão gia, để cho Nhị lão gia lén gặp mặt Trương Vĩ, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ vơ chồng của Nhị lão gia.
Cái chủ ý này không thế nói tốt, cũng không có thế không nói không tốt, chỉ có tùy vào góc độ tiếp nhận của mỗi người.
- Gia Thắng, anh nói Nhị lão gia có hi vọng trở thành tộc trưởng, thừa kế cổ phần trên danh nghĩa của lão gia không?
Điền Hải Văn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là cắn chặt răng xét hỏi.
- Lão gia có ba đứa con, không ai được nể trọng nhất qua Đại lão gia, không ai được thương yêu nhất hơn Tam lão gia, Nhị lão gia mặc dù có Nhị phu nhân trong nhà giúp đỡ, nhưng hi vọng thừa kế cổ phần là không lớn.
Trương Gia Thắng nhìn đối phương một cái, sau một lát chần chờ mới nói.
Trương Gia Thắng cũng hiểu rõ ý nghĩ Điền Hải Văn, Trương gia tại hải ngoại có tài sản khổng lồ, nhưng vì bảo đảm cường thịnh cùng lực ngưng tụ của gia tộc, chỉ có một người có thế thừa kế cổ phần, người còn lại chỉ có thế được chia hoa hồng.
Nếu như Nhị lão gia có thế thừa kế cổ phần, như vậy Trương Vĩ cũng có hi vọng thừa kế cổ phần, nếu như Nhị lão gia không có cách nào thừa kế những cổ phần kia, Trương Vĩ cũng không có cơ hội thừa kế cổ phần.
..
Sau khi xác định muốn mua đất, Trương Vĩ ngay lập tức liên lạc cùng Vệ Trường Minh, đồng thời mời hắn ăn bữa tối, Vệ Trường Minh cũng rất sảng khoái đáp ứng.
Trong bữa ăn cơm, Trương Vĩ đưa chuyện công ty Bách Ức, nói một lần cặn kẽ cho Vệ Trường Minh, đồng thời ám chỉ những quyền lời hắn được hưởng, đồng thời cũng đưa ra những khó khăn nhất định của công ty.
Khó khăn lớn nhất của công ty Bách Ức chính là tiền bạc, bản thân công ty chỉ có vốn lưu động hai tỷ, lại muốn mua đất năm tỷ, đây quả thật là khiến cho trong lòng Vệ Trường Minh có chút lo lắng.
Nhưng mà, loại chuyện như vậy Vệ Trường Minh trước kia cũng đã làm, ngược lại cũng không phải là lần đầu, vì thế sau khi Trương Vĩ khuyên bảo, vẫn là đáp ứng miễn cưỡng vì thông qua quan hệ Trương Vĩ, dĩ nhiên trong này không những có tiền lo lót cho hắn, còn cần tiền đi hối lộ những quan viên khác.
Sau khi tiệc rượu tàn, Trương Vĩ toàn thân mùi rượu đi vào trong nhà, mới vừa mở cửa ra liền thấy một nữ nhân đang ngồi trên ghế sa ***, hắn tưởng là Trương Kỳ ở nhà, tập trung nhìn vào lại phát hiện không phải Trương Kỳ.
- Tô Phỉ, cô sao lại ở đây?
Trương Vĩ hỏi.
- À, tôi muốn thuê nhà anh.
Tô Phỉ từ ghế sa *** đứng lên, cười một cái.
- Cái gì? Thuê nhà tôi, cô…
Trương Vĩ sửng sốt một chút, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.