Phòng Thuật (Dịch) - Chương 792: Tập đoàn Hồng Đỉnh (2)
Điền Hải Văn nói.
- Vậy ông nội chỉ định cổ phần cho người thừa kế rồi sao.
Trương Vĩ hỏi.
- Tạm thời thì không có, bác cậu, cha cậu, chú cậu đều có thế thừa kế.
Điền Hải Văn nói.
- Hiện tại có ai biết thân phận của tôi?
Trương Vĩ nói.
- Hiện tại chỉ ông chủ và mẹ kế của cậu biết.
- Ha… Đây là tình huống gì chứ.
Nghe được lời nói của Điền Hải Văn, Trương Vĩ sửng sốt một chút.
- Tại sao cha tôi không biết, ngược lại mẹ kế lại biết?
- Đây là do ông chủ phân phó, chúng tôi cũng không rõ.
- Lão đầu này thật có ý tứ.
Trương Vĩ thầm thì trong miệng một tiếng, căn cứ cách lão tử này thực hiện, thì việc Trương Vĩ có về gia tộc hay không cũng không quan trọng, thậm chí có thế nói là có cũng được không có cũng không sao.
- Trương đổng, xin hỏi làm sao cậu biết được thân thế của mình, có phải là Trương Gia Thắng nói với cậu không.
Điền Hải Văn thử dò xét.
- Ha ha…
Nghe được nghi vấn của Điền Hải Văn, Trương Vĩ không khỏi nở nụ cười. Đối phương hiện tại thành thật với hắn, coi như hắn đã lên thuyền hải tặc, Trương Vĩ cũng không nghĩ đối phương sẽ biết được chân tướng.
- Trương Gia Thắng cái gì cũng không nói cho tôi biết.
- Vậy là ông chủ phái người liên lạc với cậu sao ?
Điền Hải Văn hỏi.
- Tôi căn bản là chưa từng liên lạc với ông Chú Anh.
- Cái gì, vậy cậu…
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Điền Hải Văn lập tức kích động, liền từ chỗ ngồi đứng lên.
- Trong một lần tình cờ tôi biết được thân phận cùng mục đích của anh và Trương Gia Thắng, nhưng cũng không biết tình huống chi tiết. Vừa rồi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, hi vọng Điền tiên sinh không trách tội tôi.
Trương Vĩ cười nói.
- Điều này sao có thế? Chuyện này không mấy người biết, sao cậu lại có thế nghe được thân phận và mục đích của chúng tôi?
Điền Hải Văn không sao hiểu được liền cất tiếng hỏi.
- Tôi có cách của tôi, tôi cũng có quan hệ của tôi.
Trương Vĩ ánh mắt thâm trầm, ra vẻ thần bí nói.
Hai người sau khi nói xong, cũng bắt đầu trầm mặc. Từng người suy tính về quyết định của bản thân, sau vài phút đồng hồ, Điền Hải Văn mới chậm rãi hỏi.
- Trương tổng, hiện tại cậu có tính toán gì không ?
- Tôi hiện tại không tính toán gì khác, chỉ muốn tập trung vào công ty Bách Ức, anh có đồng ý đảm nhiệm vị trí tổng giám marketing không?
- Tôi đồng ý.
Điền Hải Văn đáp.
Vừa rồi hắn còn có chút lo lắng, rằng Trương Vĩ sau khi biết chuyện này. Có thế vì thấy khối tài sản khổng lồ, mà không quản hết thảy chạy về Trương gia nhận thân, nếu như Trương Vĩ thật sự làm như vậy, không chỉ Điền Hải Văn bị ông chủ ngờ vực.
Mà ngay cả bản thân Trương Vĩ cũng sẽ trở nên bị động, nếu như có thế bất biến ứng vạn biến thì tốt hơn.
- Ừ, vậy anh cứ yên tâm làm việc ở công ty Bách Ức, có ý kiến gì có thế trực tiếp cùng tôi trao đổi.
Trương Vĩ nói.
- Được.
Điền Hải Văn nói ra hết với Trương Vĩ. Coi như đã vi phạm mệnh lệnh của ông chủ, hiện tại cũng chỉ có thế tận lực phối hợp với Trương Vĩ.
- Vậy anh đi đi. Tôi sẽ cho người làm thủ tục giúp anh.
Trương Vĩ phân phó.
- Được,cảm ơn Trương đổng.
Điền Hải Văn lên tiếng, sau đó từ vị trí đứng trên, hướng về phòng làm việc đi ra, nhưng trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi, bởi vì hắn phát hiện bản thân mình, càng ngày càng nhìn không nhìn thấu được Trương Vĩ.
Những chuyện Điền Hải Văn nói, khiến Trương Vĩ vô cùng kích động, trong lúc nhất thời Trương Vĩ cũng không biết nên đối mặt như thế nào, Trương Vĩ cần một ít thời gian để sửa sang lại, mới có thế quyết định đối mặt với biến hóa này như thế nào.
..
Một chiếc xe đang di chuyển từ Hương Giang đến Bắc Kinh, ngồi trong xe là Vinh phu nhân và Trương Trung Nghĩa, hai người thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, Trương Trung Nghĩa cũng có vẻ rất hưng phấn.
- Mẹ, cuối cùng cũng có thế đến đại lục chơi, lần này chúng ta cần phải ở lâu một chút.
Trương Trung Nghĩa vừa nói, vừa ôm cánh tay mẹ mình nũng nịu.
- Xem dáng vẻ cao hứng của con kìa, con muốn đến Bắc Kinh lắm sao.
Vinh phu nhân cười nói.
- Đúng thế, diện tích đại lục mênh mông bát ngát, vạn dặm vô cương, so với Hương Giang thú vị hơn nhiều, hơn nữa không phải sắp tổ chức thế vận hội Olympic sao? Chúng ta cũng có thế đi xem thế vận hội Olympic.
Trương Trung Nghĩa đề nghị.
- Không phải thế vận hội Olimpic còn mấy tháng nữa mới khai mạc sao? Nếu con một mực không trở về Hương Giang, ba con thế nào cũng đánh gãy chân con.
- Mẹ, vất vả lắm Trung Quốc mới tổ chức thế vận hội Olympic, cả đời đoán chừng chỉ có lần này, nếu như bỏ lỡ, vậy không phải rất đáng tiếc sao!
Trương Trung Nghĩa nói.
- A…
Sau khi nghe con nói, Vinh phu nhân không khỏi lắc đầu bật cười.
Vinh phu nhân lần này đến Bắc Kinh, không đơn thuần chỉ là du ngoạn, mà còn muốn gặp Trương Vĩ một lần, xem đối phương có đáng được nhận thân hay không, dù sao, tư liệu cũng không đáng tin, vẫn là tận mắt chứng kiến thì tốt hơn.
Nếu như, Trương Vĩ phẩm cách tốt, năng lực mạnh, có thế trợ giúp sự nghiệp của chồng mình, Vinh phu nhân sẽ không để ý nhiều đến chuyện con riêng, nhưng nếu như Trương Vĩ nhân phẩm kém, năng lực không mạnh, Vinh phu nhân cũng sẽ không cùng hắn nhận thân, vì như vậy không chỉ không có cách nào trợ giúp chồng mình, ngược lại còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng mình.