Phòng Thuật (Dịch) - Chương 801: Gặp mặt (1)
Bên trong tiệm đồ cổ tại Phan Gia viên Bắc Kinh, Trương Vĩ đang ngồi đối diện Vương Siêu, ở giữa đặt một cái bàn tròn, trên bàn đặt các loại trà, cùng một ấm trà và hai chén trà nóng.
- Lão đệ, tôi nghe nói gần đây cậu làm ăn rất thuận lợi.
Hai tay Vương Siêu cầm chén trà, để dưới mũi ngửi một hơi, nói.
- Vương ca, tin tức của anh nhanh thật.
Trương Vĩ cười nói.
- Chúng tôi làm nghề này, cũng chỉ vì chén cơm thôi mà.
Vương Siêu cười ha hả.
- Vương ca, tôi nhờ anh tìm vật phẩm Khai Quang, bây giờ đã có manh mối rồi sao?
Trương Vĩ hỏi.
- Ừ, có chút manh mối, thời gian này tôi sẽ khẩn trưởng tìm giúp cậu.
Vương Siêu nói.
- Được, vậy thì làm phiền anh.
- Lão đệ, đừng khách khi như vậy.
Vương Siêu phất tay áo.
- Vừa rồi trong điện thoại cậu nói, có chuyện muốn tôi giúp đỡ, cuối cùng là chuyện gì?
- Tôi muốn anh thu cho tôi một ít đồ, vàng bạc Cháu báu chủng loại nào cũng được, tốt nhất là khéo léo một chút.
Trương Vĩ nói.
- Lão đệ, cậu chuẩn bị như vậy để làm gì? Là bản thân muốn thu mua, hay muốn tặng người khác?
Vương Siêu hỏi.
- Vương ca, anh đừng hỏi nữa, chuyện này biết nhiều, đối với anh không tốt đâu.
Trên mặt Trương Vĩ lộ ra vẻ nghiêm trọng, dặn dò.
- Những vật này tốt xấu cũng không sao, nhưng không được để người khác điều tra được tên anh, tốt nhất là nên tìm hàng lậu.
- Ừ, tôi hiểu rồi.
Vương Siêu gật đầu lên tiếng, hắn cũng không phải mới lăn lộn ngày một ngày hai, nên những chuyện như vậy trước kia cũng đã từng gặp qua, cũng hiểu được thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
- Đúng rồi. Khi nào anh thu xong?
- Cậu muốn chi bao nhiêu tiền cho hàng hóa này.
Vương Siêu nói.
- Khoảng chừng 3 triệu NDT.
Trương Vĩ nói.
- Được, tôi sẽ mau sớm chuẩn bị hàng hóa, chọn những món đáng tiền một chút, hơn nữa cũng tuyệt đối không để người khác tra ra được chúng ta.
Vương Siêu cười nói.
- Được. Vậy thì làm phiền anh.
..
Trương Vĩ sau khi nói chuyện xong với Vương Siêu, liền lái xe về cao ốc Lục Châu, hắn không chỉ phải xử lý chuyện của công ty Bách Ức, mà còn phải đến công ty Trung Vĩ. Có thế nói là bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Sau tết, công ty Trung Vĩ ngày một phát triển, mỗi tháng đều khai trưởng cửa hàng mới, cửa hàng công ty Trung Vĩ không ngừng tăng lên, công ty cũng bắt đầu thu được lợi nhuận.
Sau một ngày bận rộn làm việc, Trương Vĩ mang thân thế mệt nhoài về nhà, vừa mở cửa ra liền thấy, Trương Kỳ đang ngồi trên ghế salon xem TV, Trương Vĩ cũng ngồi xuống một bên.
- Tô Phỉ đâu?
Trương Vĩ ngồi xuống ghế sa ***. Dựa vào lưng đệm. Hỏi.
- Đài truyền hình của Tô Phỉ có chuyện. Tối hôm nay chắc không về được.
Thấy Trương Vĩ ngồi xuống ghế sa ***, Trương Kỳ xê dịch thân mình, cách Trương Vĩ một khoản nhất định.
- Ừ.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, sau đó dựa lưng vào ghế sa ***. Cặp mắt khép hờ, dường như rất buồn ngủ.
Sau chuyện lần trước, Trương Kỳ đối với Trương Vĩ cũng có chút đề phòng, thấy Trương Vĩ ngồi xuống bên cạnh, cô một mực quan sát động tĩnh của Trương Vĩ, sợ đối phương động tay động chân với mình lần nữa.
Nhưng mà, chuyện khiến Trương Kỳ không ngờ nhất, chính là Trương Vĩ một mực không có động tĩnh, sau đó cô mới cẩn thận nhìn thoáng qua, thì phát hiện Trương Vĩ đã ngủ say trên ghế sa ***.
- Trương Vĩ, tỉnh dậy, về phòng ngủ đi.
Trương Kỳ duỗi tay phải ra, đẩy tay Trương Vĩ.
- Hả…
Trương Vĩ nhẹ giọng trả lời một câu, bị Trương Kỳ gọi dậy liền hỏi.
- Sao vậy, có chuyện gì sao?
- Tắm rửa, rồi đi ngủ đi.
Trương Kỳ nói.
- Hai ngày nay mệt mỏi muốn chết, không tắm rửa, ngày mai rồi nói.
Trương Vĩ lắc lắc đầu cho thanh tỉnh.
- Cho dù có bận rộn, cũng phải chú ý đến thân thế, nếu thân thế anh đổ bệnh, cho dù có kiếm nhiều tiền cũng không có chỗ tiêu!
Trương Kỳ ân cần nói.
- Nói thì nói như vậy, nhưng việc dồn đến trước mắt, không làm cũng không được.
Trương Vĩ bất đắc dĩ nói.
- Hay là ahh ngồi đây, tôi đi lấy chậu nước, giúp anh rủa chân.
- Giúp tôi rửa chân?
Sau khi nghe lời nói của Trương Kỳ, Trương Vĩ sửng sốt một chút.
- Sao tự nhiên lại đối xử tốt với tôi vậy?
- Anh suy nghĩ nhiều quá.
Trương Kỳ đảo mắt, liếc Trương Vĩ một cái.
- Thân thế ba mẹ tôi không khỏe, nên tôi mới học cách trị liệu, bây giờ bắt anh thí nghiệm một chút.
- Được thôi, tôi không ngại.
Trương Vĩ lắc đầu bật cười.
- Anh dĩ nhiên là không ngại rồi, tôi còn chưa nói chân anh thối mà.
Trương Kỳ hừ một tiếng, lập tức bước vào nhà tắm.
Một lát sau, Trương Kỳ bưng một chậu nước ấm đi ra, vừa giúp Trương Vĩ ngâm chân, vừa mát xa cho hắn, tuy cách làm không phải rất thành thạo, lực cũng chưa đủ, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại lại giúp người khác có chút thư thái.
Ngày hôm sau, Trương Vĩ dậy từ sớm, không biết có phải nhờ xoa bóp không, mà cả người đều cảm thấy sảng khoái, ăn điểm tâm cũng nhiều hơn một chút.
Vì cảm tạ Trương Kỳ xoa bóp chân, Trương Vĩ vốn định lái xe đưa cô đi làm, kết quả Trương Kỳ lại lấy lý do đi bộ nhanh hơn, cự tuyệt ý tốt của Trương Vĩ, mà Trương Vĩ thì cũng không có ý muốn ép buộc.