Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 808: Đòi nợ (2)

- Điền tiên sinh, mời đi bên này.

Trương Vĩ vừa nói, vừa dẫn đối phương vào phòng làm việc.

Mục đích Điền Dũng Khánh đến đây, Trương Vĩ cũng đoán được một chút, cho nên mới không muốn người khác nghe hai người nói chuyện, vì vậy mới dẫn hắn vào phòng làm việc.

- Điền tiên sinh, mời ngồi.

Sau khi hai người đến phòng làm việc, Trương Vĩ ngồi xuống vị trí của mình, tỏ ý mời đối phương ngồi ở ghế sa *** đối diện.

- Trương tổng, tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nhưng mà, đại danh của cậu tôi đã sớm nghe qua, chúc mừng cậu đã đấu giá được mảnh đất kia.

Điền Dũng Khánh nói.

-cảm ơn anh, anh tìm tôi có chuyện gì không?

Trương Vĩ hỏi.

- À, là như thế này.

Điền Dũng Khánh trầm ngâm một lát.

- Cậu đã lấy được mảnh đất trống kia, cũng lấy được quyền sử dụng đất, nhưng lại chưa trả hết phí dụng, tôi thay mặt cục tài nguyên đến đây hy vọng cậu có thế trả khoản phí dụng còn lại.

- Nha. Thì ra là chuyện này, tôi sẽ mau chóng tiến hành, anh yên tâm đi.

Trương Vĩ cười ha hả, nói.

- Cụ thế là khi nào! Cậu nói cho tôi một tiếng, để tôi về thông báo với lãnh đạo.

- Thời gian cụ thế. Tôi tạm thời không có cách nào để nói với anh, tôi chỉ có thế nói sẽ nhanh chóng tiến hành.

Trương Vĩ giang tay ra, nói.

- Nhưng mà, cậu nói như vậy, tôi không thế thông báo với lãnh đạo được.

Điền Dũng Khánh có chút khó khăn.

- Lãnh đạo của mọi người là vị nào, nếu hắn không hài lòng, anh nói hắn có thế trực tiếp đến tìm tôi.

Trương Vĩ vừa nói. Vừa lấy ra một tờ danh thiếp.

- Đây là danh thiếp của tôi, bảo lãnh đạo của anh gọi điện cho tôi cũng được.

- Cái này…Cậu…

Sau khi nói xong mấy câu, Điền Dũng Khánh có chút bối rối.

Tối hôm qua. Điền Dũng Khánh cũng nghĩ đến tình huống này, cũng muốn thi thố ứng phó một chút, nhưng hôm nay sau khi gặp Trương Vĩ, mới phát hiện đối phương căn bản không thế nghe người khác an bài. Không giống với người bên trong chính phủ.

Hơn nữa, lấy tư cách nhân viên công vụ của chính phủ. Cho dù đến đâu cũng cao hơn một bậc, nhưng Trương Vĩ lại không dễ đối phó, đối phương giống như lưu manh, căn bản không thế đòi nợ đối phương được.

Bên trong chính phủ , có thế nói lãnh đạo như ông trời, lãnh đạo còn cao hơn so với cha mẹ, Điền Dũng Khánh sắp nghỉ hưu, nên mới không sao, chứ những năm trước đây mỗi khi gặp lãnh đạo hắn đều khom lưng cúi đầu, hận không thế xách giày cho lãnh đạo.

Dù sao lãnh đạo của hắn cũng là người trong chính phủ, nhưng người trước mặt, lại muốn lãnh đạo của hắn gọi điện cho, căn bản là không để lãnh đạo của hắn vào mắt.

- Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện gì khác không?

- Tôi… Không có.

Điền Dũng Khánh há miệng thở dốc, bối rối lên tiếng.

- Nếu như không có chuyện gì khác, vậy anh ra ngoài đi, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý.

Trương Vĩ lạnh nhạt nói.

- Cậu…

Khuôn mặt Điền Dũng Khánh đỏ bừng, ấp úng nói không ra lời.

Hắn là một nhân viên công vụ ăn cơm quốc gia, cũng không phải là du côn lăn lộn trong xã hội, chuyện thu phí dụng này, không chỉ phải duy trì hình tượng chính phủ, mà ngay cả thủ đoạn uy hiếp cũng không thế sử dụng.

Nói cách khác, Điền Dũng Khánh muốn lấy được tiền, nhất định phải sử dụng thủ đoạn, mà đầu năm nay lại có rất nhiều người nợ tiền, nếu không dùng thủ đoạn chưa chắc có thế lấy được tiền, muốn dùng thủ đoạn đàng hoàng lấy tiền, thì có ngốc mới đưa!

- Trương tiên sinh, cậu nên cho tôi một ngày cụ thế, không tôi sẽ ngồi đây chờ đến khi có câu trả lời.

Điền Dũng Khánh sau một lát trầm tư, mới nghĩ được thủ đoạn duy nhất để uy hiếp đối phương.

- Tùy ý anh, nhưng tôi sẽ không nuôi cơm đâu.

Trương Vĩ cười đáp.

..

- Reng reng reng…

Bên trong phòng khách một căn biệt thự sang trọng tại Bắc Kinh, mẹ con Lý Mông Dao đang ngồi trên ghế sa *** nói chuyện phiếm, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Lý Mông Dao lấy điện thoại di động ra vừa thấy, hiện trên màn hình là số điện thoại của “Người gặp mặt”.

Sau khi thấy số điện thoại này, Lý Mông Dao đảo mắt, hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, quay đầu nhìn Hướng Tú Lan, dường như cũng không muốn nghe cú điện thoại này.

- Bảo bối, ai gọi điện thoại cho con vậy! Tại sao lại không nghe!

Bởi vì chuyện gặp mặt này, mà tâm tình Lý Mông Dao không tốt, Hướng Tú Lan giống như đang dỗ trẻ con vậy, sợ trong lòng đối phương không vui.

- Còn ai nữa! Chính là tên kia chứ ai!

Lý Mông Dao hờn dỗi một tiếng.

- Bảo bối, con thích người ta cũng được, không thích người ta cũng được, nhưng không thế đùa giỡn người ta, biết không?

Hướng Tú Lan ôm eo con gái nói.

- Vâng.

Lý Mông Dao lên tiếng, lập tức nhấn nút trả lời.

- A lô, xin chào.

- Mộng Dao chào cô, tôi là Chung Minh.

Thanh âm của một nam nhân vang lên.

- Xin chào, có chuyện gì vậy?

Lý Mông Dao hỏi.

- À, không phải ngày mai chúng ta có hẹn sao? Tôi nghĩ cô nên chọn thời gian với địa điểm.

Nam nhân tên Chung Minh trả lời.

- Được.

- Vậy cô muốn đi đâu, hay có chỗ nào muốn đến không?

Chung Minh hỏi.

- Không có, nhưng nên tìm nơi yên tĩnh, anh tự an bài đi.

Lý Mông Dao thản nhiên.

- Vậy chúng ta đến quán cà phê được không?

- Vậy mười giờ sáng mai, gặp nhau tại quán cà phê Buck ở đường Thiên Thủy.

Chung Minh nói.

- Được, ngày mai gặp.

Lý Mông Dao lên tiếng, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt, sau đó lập tức ngắt máy điện thoại di động.

Thấy con gái ngắt điện thoại di động, Hướng Tú Lan lộ ra vẻ tươi cười, có chút tò mò.

- Dao Dao, hai đứa vừa nói chuyện gì vậy?

- Không nói gì? Chỉ xác nhận thời gian và địa điểm gặp mặt thôi.

Lý Mông Dao nói.

- Đúng là nhạt nhẽo vô vị mà, không nói chuyện gì khác sao?

Hướng Tú Lan hỏi.

- Hai chúng con chưa quen nhau, thì có chuyện gì để nói chứ!

Lý Mông Dao đảo mắt, nũng nịu.

- Mẹ, ngày mai mẹ cũng phải đi cùng con đấy.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free