Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 815: Ban thanh tra nói chuyện (1)

Hai ngày nay, Tuân Minh Nghĩa và Điền Dũng Khánh liên tục đi phỏng vấn, bọn họ không chỉ phỏng vấn công ty Bách Ức, mà còn phỏng vấn một vài người ở cục tài nguyên, để quay phim, chụp hình lại quá trình lấy được mảnh đất.

Thật ra, Tuân Minh Nghĩa muốn phỏng vấn một chút, về quá trình thu phí dụng giữa chính phủ và công ty Bách Ức, cũng như chuyện cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, hay nói cách khác là tất cả những chuyện liên quan đến công ty Bách Ức.

Trong lúc ghi hình, Tuân Minh Nghĩa còn cố ý chỉ ra số tiền còn nợ, dùng nó để khiến dư luận phẫn nộ, nhưng một chuyện vô cùng tiếc nuối, đó chính là không quay chụp được Trương Vĩ.

Cho nên sáng sớm hôm nay, Điền Dũng Khánh và Tuân Minh Nghĩa đi đến cao ốc Lục Châu, chuẩn bị đợi Trương Vĩ xuất hiện, sau đó sẽ tiến hành quay chụp đối phương.

Một chiếc xe màu đen lái đến, Điền Dũng Khánh cùng Tuân Minh Nghĩa ngồi trong xe, không một câu tán gẫu, ánh mắt Điền Dũng Khánh quét sang bốn phía, quan sát dấu vết của Trương Vĩ.

- Tuân ký giả cậu xem, chiếc xe Maserati màu trắng kia chính là xe của Trương Vĩ.

Đột nhiên, hai mắt Điền Dũng Khánh sáng lên, vỗ vỗ Tuân Minh Nghĩa nói.

- Được, vậy chúng ta nhanh ra ngoài ngăn hắn lại, để tránh chuyện hắn chạy như lần trước.

Tuân Minh Nghĩa vừa nói, vừa lấy camera ẩn ra.

- Đi.

Điền Dũng Khánh lên tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi xe, chạy đến chỗ Trương Vĩ.

Trương Vĩ sau khi dừng xe, mới vừa bước xuống, đã thấy hai người chạy đến, một người chính là Điền Dũng Khánh. Còn người kia thì hắn không biết.

- Trương đổng, xin chờ một chút, tôi tìm cậu có chút việc.

Điền Dũng Khánh thở hổn hển chạy tới, gọi Trương Vĩ lại.

Sau khi nghe Điền Dũng Khánh gọi, Trương Vĩ không khỏi nhíu mày, chần chờ một lát.

- Có chuyện gì, vào trong xe tôi nói đi.

- Trương đổng. Như vậy không tiện, hay là chúng ta vào phòng làm việc của anh nói đi.

Tuân Minh Nghĩa cũng chạy tới, trên tay còn mang theo camera ẩn.

- Xin hỏi, vị tiên sinh này xưng hô thế nào, đang làm gì?

Trương Vĩ nhìn thoáng qua Tuân Minh Nghĩa lên tiếng.

- Tôi cũng là nhân viên của cục tài nguyên, theo Điền khoa trưởng đến thu phí.

Tuân Minh Nghĩa nói.

Một khi bước vào trong ô tô, sẽ không thế nào sử dụng được camera, bởi vì không gian bên trong ô tô quá hẹp. Cho nên Tuân Minh Nghĩa mới đưa ra đề nghị. Muốn Trường Vĩ dẫn vào phòng làm việc nói chuyện.

Trong lúc Tuân Minh Nghĩa nói chuyện.

Trương Vĩ cũng một mực chú ý hắn, phát hiện trong mắt hắn lóe lên một luồng sáng vàng, Trương Vĩ biết đối phương đang nói dối. Chắc chắn đối phương không phải người của chính phủ.

Nghĩ đến chuyện này, Trương Vĩ mới nhìn lại đối phương lần nữa. Phát hiện bộ dạng đối phương có chút thư sinh, không giống với những người chuyên đi đòi nợ, sau đó lại quan sát bao da đối phương mang theo, trong lòng cũng suy đoán được một chút.

- Thật xin lỗi Điền khoa trưởng, tôi chợt nhớ mình còn một cuộc hẹn, để hôm khác chúng ta gặp mặt.

Trương Vĩ nói một câu lấy lệ, sau đó xoay người quay vào xe, chuẩn bị lái ô tô rời đi.

- Trương tiên sinh, xin anh chờ một lát, tôi có mấy chuyện muốn hỏi anh.

Thấy Trương Vĩ chuẩn bị lái xe rời đi, Tuân Minh Nghĩa chặn lại nói.

- Xin hỏi, công ty anh chưa trả hết phí dụng, vậy bằng cách nào mà lấy được giấy chưng nhận quyền sử dụng đất, có phải có thủ đoạn gì không đứng đắn bên trong?

Vừa nghe đến vấn đề của Tuân Minh Nghĩa, Trương Vĩ càng khẳng định được suy đoán của bản thân, đối phương rất có thế là ký giả do Điền Dũng Khánh tìm đến, Trương Vĩ cũng không muốn nhiều lời, mà trực tiếp lái ô tô nghênh ngang rời đi.

- Tuân ký giả, chúng ta không có được câu trả lời của hắn, như vậy không ảnh hưởng đến việc lên hình chứ.

Điền Dũng Khánh hỏi.

- Không sao, hắn làm vậy chính là trốn tránh, không muốn trả lời.

Trên mặt Tuân Minh Nghĩa lộ vẻ tươi cười.

Muốn trở thành một ký giả, không chỉ biết phỏng vấn tốt, mà còn phải biết cách dẫn dường dư luận, hiện tại Trương Vĩ không nói gì, nhưng Tuân Minh Nghĩa có thế tự mình bộc bạch, đến lúc đó chỉ cần đổ thêm chút dầu, nhất định sẽ mang lại hiệu quả như mong đợi.

- Tuân ký giả, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

- Phỏng vấn cũng sắp xong rồi, bây giờ tôi về biên tập lại một chút, đến buổi tối là có thế sửa xong, ngày mai là có thế phát sóng rồi.

- Vậy thì tốt quá, để xem khi chúng ta phát sóng, công ty Bách Ức còn hống hách được bao lâu.

Gương mặt Điền Dũng Khánh mừng rỡ nói.

- Được, vậy bây giờ tôi về đài truyền hình.

- Tuân ký giả, tôi tiễn cậu.

Điền Dũng Khánh lấy chìa khóa xe ra nói.

- Không cần, tôi tự bắt xe về được, cục tài nguyên với đài truyền hình không cùng đường, chúng ta cũng thân thiết rồi, nên anh không cần khách khí với tôi đâu.

- Vậy thì được, bây giờ tôi về cục tài nguyên, báo cho Lưu phó cục một tiếng, xem hắn còn có chỉ thị gì nữa không.

Điền Dũng Khánh nói.

- Được, hẹn gặp lại.

Tuân Minh Nghĩa cười ha hả, sau đó đón taxi, đến đài truyền hình.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free